Ngữ khí của Văn Tịch Uyên lúc ấy, chẳng khác nào một vị phu quân bắt quả tang thê tử tư thông vụng trộm.
Giang Miên khẽ hất đầu, lập tức phủi đi ý niệm đáng sợ kia trong đầu.
“Bổn tọa không rõ ngươi đang nói gì. Bổn tọa còn có chuyện phải làm, các ngươi lui hết ra ngoài đi.”
Dứt lời, nàng phất tay hạ lệnh trục khách. Khi mọi người đã lui ra, nàng xoay người vào phòng, vận linh lực đóng cửa, sau đó an vị xuống ghế, rót một chén trà nóng. Chỉ là, suốt quá trình, tay nàng vẫn không ngừng run rẩy.
Ánh mắt Văn Tịch Uyên trước đó tựa như xuyên thấu lòng người, khiến nàng có cảm giác chính mình vừa làm điều gì trái đạo, mồ hôi lạnh rịn đầy sống lưng, chẳng cách nào trấn định.
Sau khi Giang Miên rời đi, ánh mắt Văn Tịch Uyên từ cánh cửa gỗ đóng kín chuyển sang thân ảnh đang quỳ trên mặt đất – Lâm Thanh.
“Môn hạ của ta?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play