Làm xong mọi việc, Giang Miên đưa mắt nhìn thiếu niên đang nằm bất tỉnh trên giường, mặt mày trắng bệch, thần sắc mỏi mệt, lại vương chút tơ máu ở nơi cổ tay bị xiềng xích hằn sâu. Trong lòng nàng dâng lên một tầng cảm giác tội lỗi, như có con sâu cắn rứt trong tâm, khiến nàng không khỏi cúi đầu thở dài.
Nàng ngồi nơi mép giường, ánh mắt rơi lên gương mặt tuyệt sắc kia, lòng không ngừng xoay chuyển suy nghĩ, chẳng biết bước kế tiếp nên làm thế nào. Đúng lúc ấy, ngoài cửa truyền vào một tiếng gọi khe khẽ, mang theo vẻ dè dặt:
“Bẩm Tôn thượng, Tam trưởng lão cầu kiến. Các sư huynh đệ đã cố ngăn nhưng không được. Người kia nay đã vào tới trong viện rồi.”
Ngay sau đó, một thanh âm khác vang lên, bất đồng hoàn toàn với giọng điệu cẩn thận của môn đồ, mang theo ngạo khí bức người, dù chưa diện kiến, Giang Miên cũng có thể đoán ra kẻ ấy là người như thế nào.
“Giang Miên, ngươi bắt được người chưa? Mau giao hắn ra đây, ta còn muốn mang về nghiên cứu một phen Thuần Dương chi thể.”
Trên giường, Văn Tịch Uyên mí mắt khẽ run, tựa hồ sắp tỉnh, nhưng vẫn chưa mở mắt, cũng chưa phát hiện chút động tác vụng trộm của Giang Miên. Nàng giật mình, chỉ sợ âm thanh ngoài cửa sẽ khiến y tỉnh dậy, vội vàng đứng lên, ra ngoài khép cửa, ngăn trở tạp âm.
Vừa bước ra cửa, môn đồ đang quỳ phục lập tức hô:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT