Giang Miên thong thả bước quanh sân, làm bộ dạo chơi, nhưng rõ ràng nhận ra ánh mắt giám sát từ xa vẫn không rời khỏi mình.
Trong lòng đầy phiền muộn, cô quay về phòng, vừa đẩy cửa đã "rầm" một tiếng, dằn mạnh chốt khóa. Cô chạy đến bên cửa sổ, mở tung ra—đúng lúc ấy, phía đối diện trên bức tường bao, hai cái đầu lính vừa ló ra liền vội vàng rụt xuống.
Giang Miên trong lòng lạnh đi nửa phần, lặng lẽ đóng cửa sổ lại, lưng tựa vào tường rồi trượt dần xuống sàn, ngồi bệt dưới đất.
Đúng là cô quá ngây thơ. Làm sao lại nghĩ Trình Dật sẽ thả lỏng giám sát, để cô tự ý rời đi chứ?
Từ khi trở về sau chuyện ở trại giam, cô liên tục gặp ác mộng suốt đêm. Còn bây giờ, bị người canh giữ sát sao như tù nhân, tâm trạng cô càng thêm rối loạn và bực bội.
Giữa trưa, Hứa phó quan đến gõ cửa, nói đưa cơm, thực chất là để xác nhận cô vẫn còn trong phòng.
Giang Miên nằm xoài ra giường, nhìn trần nhà trắng toát. Một lúc sau, cô gọi hệ thống:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play