Tiếng gió gào rú bên ngoài dần lắng xuống, cơn mưa rào bất ngờ kèm sấm chớp cuối cùng cũng chậm rãi tạnh hẳn.
Quấn chăn mơ màng ngủ được mấy tiếng, Trì Hạ Thanh cảm giác mình không còn sốt nữa, bèn đứng dậy, rót mấy ly nước cho bản thân, dịu lại cổ họng khàn đặc.
Lúc này, ngoài cửa sổ, màn đêm đã rút đi, ánh mặt trời bắt đầu lan dần ra.
Ánh sáng chói chang mùa hè phủ kín căn phòng ngủ, rực rỡ đến mức khiến người ta phải nheo mắt.
Trì Hạ Thanh kéo chiếc va li mà cậu đã mang theo lúc đến Tô gia ra.
Trước khi biết chuyện Tô Trì Miên là giả thiếu gia, Trì Hạ Thanh đã có ý định rời khỏi Tô gia.
Cậu từng khao khát một gia đình ấm áp, nhưng không có nghĩa là sẵn sàng tự hạ thấp bản thân. Một năm nay, việc Tô Trì Miên làm và thái độ của người nhà Tô gia đã khiến Trì Hạ Thanh quyết tâm rời đi hoàn toàn.
Có những người, cho dù trong xương cốt cùng chảy một dòng máu, cũng không nhất định phải làm người thân.
Một năm qua, coi như chính cậu tự biến mình thành con chó trung thành đi!
Trì Hạ Thanh hít sâu một hơi, chỉ cần nghĩ đến gương mặt Tô Trì Miên, cậu liền thấy ghê tởm, chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này, tránh việc khi hắn từ bệnh viện về, cậu lại còn phải đối mặt với cái vẻ mặt giả nhân giả nghĩa kia.
Trì Hạ Thanh biết, nếu thật sự phải đối diện với Tô Trì Miên lúc này, cậu chắc chắn không nhịn được mà giáng cho hắn một cái tát vào mặt.
Tất cả quần áo do Tô gia chuẩn bị, Trì Hạ Thanh không mang đi cái nào, chỉ lấy mấy bộ quần áo cũ đã được giặt đến bạc màu từ khi còn ở cô nhi viện – áo phông, áo sơ mi… những thứ thuộc về riêng cậu.
Từng có lúc mong mỏi được sống trong căn phòng này, nhưng bây giờ mỗi tấc đất ở đây đều khiến Trì Hạ Thanh cảm thấy buồn nôn. Cậu siết chặt tay kéo va li, gân xanh lộ rõ, bước nhanh xuống lầu.
Thế nhưng trời không chiều lòng người, Trì Hạ Thanh muốn đi thật nhanh, lại luôn bị người cản trước mặt.
Tay áo vest đen cản trước cửa, Tô Cẩn Phong – người đã ở bệnh viện suốt đêm – vừa thấy Trì Hạ Thanh đang kéo va li thì ánh mắt lập tức lạnh xuống.
“Mày lại nổi điên cái kiểu gì đây? Chỉ vì chút chuyện đã muốn sống muốn chết, giờ lại muốn gì, bỏ nhà trốn đi?!”
Tô Cẩn Phong không tin Trì Hạ Thanh sẽ thật sự rời khỏi Tô gia.
Dù gì Tô gia cũng là nơi phú quý, không thể so với cô nhi viện nghèo nàn. Hơn nữa, tuy Trì Hạ Thanh chưa từng nói gì, nhưng ánh mắt cậu lúc nào cũng ánh lên kỳ vọng với cha mẹ và anh em.
Bây giờ đã có cha mẹ ruột, có anh trai, lại có cả tiền tài quyền thế, Trì Hạ Thanh không điên thì sao lại muốn bỏ đi?
Trong mắt Tô Cẩn Phong, hành động này của Trì Hạ Thanh chỉ là giở chiêu trò sau khi biết chuyện giả thiếu gia, muốn gây áp lực để mọi người quay sang bỏ rơi Tô Trì Miên.
“Mày định lấy cách này để ép cha mẹ từ bỏ Miên Miên à? Tao nói cho mày biết, không đời nào có chuyện đó! Dù thế nào đi nữa, Tô gia vẫn sẽ giữ một chỗ cho Miên Miên!”
Trì Hạ Thanh chỉ lạnh nhạt đáp: “Vậy thì tốt quá, chúc gia đình các người hạnh phúc.”
Tô Cẩn Phong nghẹn lời, mọi lời dạy dỗ còn đang chuẩn bị bỗng mắc lại nơi cổ, không thốt ra được.
“Miên Miên vẫn còn nằm viện, mày không thể tỉnh táo lại chút được à? Tuy nó không cùng huyết thống với chúng ta, nhưng đã sống cùng suốt hơn hai mươi năm, mày không thấy có gì đáng phải làm ầm lên cả.”
Sáng sớm Tô Cẩn Phong vội vã quay về, chính là để xử lý chuyện của Trì Hạ Thanh.
Tô Trì Miên đã ở Tô gia hơn hai mươi năm, chẳng lẽ chỉ vì Trì Hạ Thanh mà phải đuổi hắn đi?
Trong lòng những người khác ở Tô gia, quả thật, Tô Trì Miên vẫn có vị trí nặng hơn.
“Đúng là không ảnh hưởng gì cả.” Giọng Trì Hạ Thanh không thay đổi.
Tô Cẩn Phong nghe vậy cứ tưởng Trì Hạ Thanh đã chịu nhượng bộ, bèn thở phào nhẹ nhõm, định trấn an thêm vài câu, khuyên cậu đừng làm quá.
“Các người cứ sống cuộc sống êm đềm bốn người của mình, tôi sẽ sống cuộc đời của tôi, từ nay về sau, ai nấy đừng ai làm phiền ai.”
Trì Hạ Thanh đã quyết thì không quay đầu lại. Một năm dối trá và thất vọng ấy đã khiến trái tim cậu hoàn toàn nguội lạnh.
Nếu tất cả người Tô gia đều chọn Tô Trì Miên, vậy cậu cũng chẳng cần bám lấy nơi này nữa.
Cậu có lòng tự trọng của riêng mình, không muốn tiếp tục hạ mình ở lại.
Nghe giọng Trì Hạ Thanh cứng rắn, Tô Cẩn Phong lập tức có linh cảm chẳng lành, hơi híp mắt lại: “Ý mày là gì?”
Trì Hạ Thanh lạnh giọng lặp lại: “Từ nay về sau tôi và Tô gia, không còn liên quan. Có gặp cũng chỉ là người dưng.”
Tô Cẩn Phong nhìn bóng dáng lạnh lẽo của Trì Hạ Thanh, như thể lần đầu tiên thật sự hiểu được con người trước mặt.
Ngày đầu gặp nhau, cậu từng rất khiêm tốn, rất dễ gần, dường như có thể tan vào trong không khí.
Tô Cẩn Phong biết bây giờ điều đúng đắn nhất nên làm là trấn an cậu, nhưng khí uất nghẹn trong ngực khiến hắn vừa mở miệng đã không nhịn được:
“Được, mày đi! Đã đi thì đừng nói mày là người của Tô gia nữa, Tô gia cũng không chào đón mày!”
Trì Hạ Thanh khẽ cười, giọng châm biếm nhưng lạnh nhạt: “Vậy càng tốt. Kiểu người thân như Tô gia, tôi trèo cao không nổi. Các người cứ việc cưng chiều tên giả thiếu gia ấy đi, còn tôi không rảnh đi hầu hạ một người giả mạo chiếm tổ làm ổ như vậy – chỉ khiến tôi buồn nôn thôi.”
Lời nói của Trì Hạ Thanh khiến Tô Cẩn Phong nghẹn họng, chột dạ trỗi lên.
Tô Trì Miên quả thật đã hưởng thụ hai mươi năm giàu sang tại Tô gia, bị nói là kẻ chiếm tổ cũng không sai.
Nhưng vì thiên vị, Tô Cẩn Phong vẫn cố chấp phản bác:
“Giả thì sao? Tao nói cho mày biết, Tô Trì Miên mãi mãi là người của Tô gia! Tao cứ muốn cưng chiều hắn, hắn chính là em trai ruột của tao!”
Tô Cẩn Phong xưa nay vốn thích đâm vào vết thương người khác, biết Trì Hạ Thanh khao khát tình thân nhưng không có, hắn cố tình chọc đúng chỗ đau.
Chỉ tiếc là Trì Hạ Thanh đã sớm không còn trông đợi gì nữa, cậu chỉ lạnh nhạt liếc Tô Cẩn Phong một cái.
“Tuỳ anh thôi.”
Giọng nói không chút cảm xúc ấy khiến trái tim Tô Cẩn Phong bỗng đập mạnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt bình lặng như mặt nước của Trì Hạ Thanh – mới phát hiện, cậu thật sự không còn để tâm nữa.
Nhưng sao có thể chứ?
Trước kia ánh mắt Trì Hạ Thanh nhìn hắn đầy khát khao và mong đợi, sao giờ có thể bình thản đến thế?
Tô Cẩn Phong ngơ ngác nhìn Trì Hạ Thanh kéo va li rời đi, vẫn cố chấp quát với theo:
“Đi thì đi! Đừng có mang theo bất cứ thứ gì của Tô gia! Và đừng có quay lại giành giật gì với Miên Miên!”
Giọng Trì Hạ Thanh vẫn lạnh lẽo, không chút gợn sóng:
“Tôi không lấy, và cũng chẳng có hứng trở về.”
Mí mắt Tô Cẩn Phong khẽ giật, nhìn theo bóng lưng Trì Hạ Thanh không chút do dự, trong lòng bỗng trống rỗng, hỗn loạn.
Cậu em trai ấy… hình như… thật sự sẽ không bao giờ quay lại nữa…