Chỉ là về sau xảy ra một vài chuyện đã chạm tới giới hạn chịu đựng của bản thân, trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ một năm, niềm mong đợi mà cậu từng dành cho cha mẹ và người thân đã hoàn toàn rơi xuống đáy vực.

Lần đó đến phim trường thăm đoàn, trước mặt Trì Hạ Thanh và Tô Trì Miên, một con ngựa bỗng nhiên bị kinh động.

Trì Hạ Thanh lập tức phản ứng, vội vàng chạy về phía bên cạnh.

Nhưng Tô Trì Miên đã bị dọa cho ngây ra, ngơ ngác siết chặt cánh tay Trì Hạ Thanh, không chịu nhúc nhích.

Tuy rằng tình cảm Trì Hạ Thanh dành cho đứa em trai này gần như đã cạn kiệt, nhưng cậu cũng không thể nào trơ mắt nhìn hắn bị ngựa giẫm lên, huống chi Tô Trì Miên còn đang túm chặt lấy cánh tay cậu, khiến cậu dù không muốn cũng không thể bỏ hắn lại.

Kết quả trong lúc chạy trốn, hai người vấp phải đá, ngay sau đó, Tô Trì Miên lại đẩy Trì Hạ Thanh ra ngoài.

Trì Hạ Thanh quay đầu lại, thấy trên mặt Tô Trì Miên hiện rõ biểu cảm khoái trá, trong lòng không khỏi chấn động.

Ngựa mất kiểm soát không dễ gì dừng lại như vậy, tình huống lúc đó vô cùng nguy hiểm, các nhân viên đoàn phim gần như đã dự đoán kết cục – Trì Hạ Thanh nhất định sẽ bị vó ngựa dẫm nát!

Thế nhưng kỳ lạ là, khi con ngựa còn cách cậu chưa đầy một gang tay, nó lại bất ngờ dừng lại.

Nó thở phì phò, hơi nóng phả lên người Trì Hạ Thanh, cái đầu nhẹ nhàng cọ vào vai cậu, vừa dè dặt vừa thân thiết.

Trì Hạ Thanh vừa mới vận động mạnh, tim vẫn còn đập dữ dội, nỗi sợ hãi và hoảng loạn vẫn đang cuộn trào trong lồng ngực.

Thế nhưng cơn đau trong dự đoán lại không ập đến, Trì Hạ Thanh cảm nhận được vai mình truyền đến một luồng ấm áp, ngẩng đầu nhìn, cậu lại thấy trong mắt con ngựa là sự hiền hòa ấm áp.

Trì Hạ Thanh mơ hồ cảm thấy… con ngựa này hình như… thích cậu?

Sau đó mọi chuyện trở nên vô cùng hỗn loạn, Tô Trì Miên bị dọa đến ngất xỉu, nhân viên y tế và người nhà Tô gia vội vã đưa hắn đi.

Trì Hạ Thanh cũng bị dọa không nhẹ, hơn nữa cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực, môi trắng bệch, nhiệt độ cơ thể không hiểu sao lại tăng vọt, mơ mơ màng màng được người đưa về nhà.

May là cậu không ngất đi, Trì Hạ Thanh lạnh lùng nghĩ, nếu không, e là cả đời cũng sẽ không biết chuyện gì.

Cái người mà cậu luôn nghĩ là em ruột – Tô Trì Miên, hóa ra lại chẳng hề có chút huyết thống nào với Tô gia cả!

Lúc ấy, Trì Hạ Thanh nằm trên giường trong phòng, tuy toàn thân không còn chút sức lực, nhưng đầu óc thì lại vô cùng tỉnh táo.

Qua cánh cửa chưa khép hẳn, giọng nói dịu dàng của mẹ Tô như vọng thẳng vào tai cậu: “Miên Miên từ nhỏ đã yếu ớt, lần này bị ngựa dọa như vậy, không biết còn phải chịu bao nhiêu khổ nữa đây.”

Một giọng già nua vang lên tiếp theo: “Ai, thân thể Miên Miên thế này, phải chăm sóc cẩn thận. Còn Trì Hạ Thanh trong phòng thì sao? Dù sao nó cũng là con ruột của con, không thể bên trọng bên khinh như vậy được.”

“Con biết chứ, nhưng Miên Miên ở bên con từ bé đến lớn, con thật sự không nhẫn tâm mà…”

Giọng già tiếp lời bằng một tiếng thở dài nặng nề: “Con hồ đồ rồi, Tô Trì Miên nói cho cùng cũng chỉ là một thiếu gia giả! Mấy người còn giấu giếm người ngoài, sửa cả tuổi hắn cho khớp, thế thì thôi đi, nhưng đến cả Trì Hạ Thanh cũng không cho sắc mặt tốt, con làm mẹ kiểu gì vậy?”

Trì Hạ Thanh nghe đến đây, đầu óc như nổ tung.

 thiếu gia giả?

Tô Trì Miên không phải là con trai của mẹ Tô sao?

Trì Hạ Thanh dù đang sốt cao, mắt nặng trĩu không mở ra nổi, nhưng thính lực lại vô cùng rõ ràng.

Bên ngoài im lặng chốc lát, rồi giọng Tô phu nhân lại vang lên: “Năm đó tuy nói là bị ôm nhầm, nhưng Miên Miên là do chính tay con nuôi lớn suốt 20 năm, con thật sự không thể chấp nhận việc nó không còn là thiếu gia Tô gia nữa!”

“Đến lúc người ngoài biết chuyện thì sẽ nói gì về nó chứ? Nó có tính tình hiền lành, không còn sự che chở của Tô gia, biết sống sao bây giờ?”

“Dù sao Trì Hạ Thanh cũng là đứa có tính cách mạnh mẽ, chắc nó sẽ không để bụng chuyện có thêm một người em trai đâu.”

Lời vừa dứt, trong nhà và ngoài hành lang đều rơi vào im lặng.

Trì Hạ Thanh lúc này mới chậm rãi mở mắt, hốc mắt cay xè, trái tim đau đến tê dại. Cậu nhìn qua cánh cửa chưa khép, bóng lưng hai người thân dần đi xa.

Chỉ trong chớp mắt, Trì Hạ Thanh như bừng tỉnh khỏi tất cả.

Tô Trì Miên luôn có địch ý với cậu một cách khó hiểu, ánh mắt đầy áy náy mà cha Tô thỉnh thoảng nhìn cậu — tất cả cuối cùng cũng có lời giải.

Hóa ra không hề có chuyện “vô tình làm mất con”, mà là ngay từ lúc ở bệnh viện, họ đã ôm nhầm con rồi.

Tô Trì Miên là thiếu gia giả của Tô gia, nhưng mẹ Tô vẫn cưng chiều hắn như bảo vật, che chở hắn như trân châu quý giá, bỏ mặc Trì Hạ Thanh đang bệnh nặng, lập tức đến bệnh viện thăm hỏi Tô Trì Miên.

Trì Hạ Thanh sốt đến cháy người như một lòng sông cạn khô đang cần nước, nhưng trong lòng dù có khó chịu đến mấy, cậu cũng chẳng thể rơi nổi một giọt nước mắt.

Hốc mắt đau nhức, cậu đưa tay nhẹ nhàng lau đi, xoa xoa đuôi mắt đang ửng đỏ.

Cậu gắng sức đứng dậy, rót cho mình một ly nước, nuốt viên thuốc hạ sốt rồi lại rơi vào giấc ngủ mê man.

— Hồi ức kết thúc —

Trì Hạ Thanh ngẩng đầu nhìn chân trời u ám, mây đen vẫn giăng kín bầu trời, tiếng gió gào rít bên tai từng đợt nối nhau.

Cơn sốt vẫn chưa hạ, tiếng chất vấn chói tai của anh cả bên điện thoại khiến cậu không kìm được mà siết chặt di động trong tay.

“Miên Miên muốn uống canh do mày nấu, mau tới đây ngay! Tô gia nuôi mày bao lâu nay, mày ngoài việc gây phiền phức ra thì còn làm được cái gì?!”

Trì Hạ Thanh từng quen nấu canh ở cô nhi viện, bởi vậy canh cậu nấu vừa ngon vừa thơm, đậm đà mà trong trẻo.

Anh cả cảm thấy Trì Hạ Thanh chỉ có mỗi tác dụng đó, vậy mà giờ còn chẳng thấy mặt, không có ở bệnh viện chăm sóc Tô Trì Miên.

“Tô Trì Miên muốn ăn canh là tôi phải nấu cho hắn? Buồn cười thật, hắn là thiếu gia kim tôn ngọc quý chắc?!”

Giọng Trì Hạ Thanh lạnh như chính con người cậu, ngấm ngầm mang theo từng mảnh băng mỏng, khiến đối phương nghe xong cũng không nhịn được muốn nổi giận.

“Trì Hạ Thanh! Mày đừng được voi đòi tiên!”

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play