"Sao ngươi không nói gì?" Nhìn qua ngọn đồi, nàng phát hiện không có bóng dáng của Tiểu Nguyên, Tô Điềm lập tức hoảng sợ.
"Tiểu Nguyên? Tiểu Nguyên?" Áo mưa có chút vướng víu. Vừa hay lúc này mưa càng lúc càng nhỏ, như những sợi bạc xuyên qua không khí. Tô Điềm liền cởi áo mưa ra.
Nàng chạy nhanh qua ngọn đồi bên cạnh, không ngừng liên tục tìm kiếm trong bụi cây nhưng không có bất kì động tĩnh gì.
Tô Điềm đưa tay kéo tóc mình, có chút bối rối: Chẳng lẽ nàng ấy đã xảy ra chuyện gì sao? Nỗi bất an trong lòng nàng càng ngày càng lớn, khóe môi cắn chặt, buộc mình phải bình tĩnh lại.
"Thẩm... !" Tô Điềm nhấc chân chạy về hướng ban đầu, sức một người quá yếu, tốt hơn hết là gọi mọi người lại với nhau. Kết quả còn chưa kịp gọi ra tiếng, Tô Điềm đã cảm thấy gáy đau nhói, tầm mắt tối sầm, mọi thứ xung quanh dường như chuyển động chậm lại, nàng nhẹ nhàng ngã xuống đất.
Trước khi mất ý thức, Tô Điềm mơ hồ nghe thấy xung quanh có người nói:
"Thêm đứa vừa rồi nữa, mang tất cả về cho ta".
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT