"Được rồi, gửi đi cũng phải mấy tháng mới được, đúng không? Hai bộ là đủ, tẩu đừng lo lắng nữa". Trịnh Xuân Miêu nghe thấy như vậy liền bình tĩnh trở lại.
Áo bông? Tô Điềm nghĩ đến con vịt mới vặt lông trong bếp. Lông vịt... Áo khoác lông? Đúng rồi! Mùa đông sắp đến rồi. Mặc dù huyện Thất Vân và phủ Thanh Lộ nằm gần phía nam, nhưng so với xã hội hiện đại có máy điều hòa và áo khoác lông vũ, Tô Điềm vẫn cảm thấy quá lạnh lẽo. Mùa đông năm ngoái nàng gần như sống bằng trà gừng. Vẫn còn một thời gian nữa mới đến mùa đông, tại sao không nhanh may áo khoác lông. Nếu không thể may được một bộ y phục thì may một chiếc áo khoác ngoài cũng tốt mà!
Nói là làm.
"Phụ thân! Con và đại bá mẫu cùng nhau ra ngoài".
"Đại bá mẫu, đợi con với."
Tô Vạn Thanh bất lực nhìn Tô Điềm chạy ra ngoài, há miệng thở dốc, rồi ngậm mồm im lặng.
Chỉ có lông ở ngực và bụng vịt mới có thể gia công thành lông tơ thích hợp, nhưng tổng số lông trên ngực vịt chỉ có chút ít, nên Tô Điềm chạy ra ngoài kiếm cả ngày, mà chỉ gom được một cái túi nhỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT