Thịt heo đều đưa tới rồi, không lẽ không ăn? Tô Điềm lập tức đi mài dao soàn soạt.
Lượng thịt lợn rất nhiều, tính cả phần thịt và xương ước chừng ba bốn mươi cân, rất phong phú, toàn bộ phần thịt chân giò đều được lọc xương, vẫn còn rải rác ít thịt bắp dính trên phần xương, chỗ này dùng để nấu canh xương là tuyệt nhất rồi, giữa trưa làm thì đến tối là có thể ăn, chỗ thịt còn thừa, có thể để làm nhân bánh bao, nhân sủi cảo, thịt viên đều được.
Tính thời gian kể từ ngày đem phương thức bán cho Trương chưởng quầy, bọn họ lâu rồi cũng không ăn đậu phụ, xách theo cái thùng nhỏ đầy ắp đậu phụ, Tô Điềm quyết định hôm nay làm một bàn tiệc toàn đậu phụ! Đậu phụ sốt cay, đậu rán, đậu phụ tẩm hành đều được an bài xong.
Ngô Tử Khôn nhìn thấy đậu phụ mà không nhịn nổi, bám theo cả buổi hỏi đây là cái gì, sau khi nghe Tô Điềm giải thích một chút thì hắn liền đi theo nàng về Tô gia để nếm thử, từng miếng đậu mới rán xong có màu sắc bắt mắt, bên ngoài giòn rụm, bên trong lại mềm như bông, khiến hắn ăn không dứt miệng.
Mạc Lương cùng Tống Lãm ngồi ở một bên, vẻ mặt giống y hệt nhau, trải qua nhiều ngày sống với nhau, Tô Điềm cũng coi như hiểu được ý tứ thông qua vẻ mặt này, đơn giản chính là giành ăn, cảm thấy bị uy hiếp khi có người đoạt cơm của mình!
Không biết sao tâm trí Ngô Tử Khôn lại lơ đãng, hoàn toàn không để ý đến hai ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, khoé miệng đầy dầu, tâm hồn thả trôi.
"Ông chủ Ngô, đừng ăn đậu rán nhiều quá, không tí nữa lại không có bụng để ăn đâu!" Tô Điềm thấy hắn ăn hết nửa đĩa đậu rán, mà hảo tâm nhắc nhở.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT