"Đại ca?!" Tô Điềm nhìn thấy Tô Văn Tổ rất kinh ngạc, dù sao hắn nói trước Tết Nguyên Đán ba ngày mới có thể trở về.
Tô Văn Tổ thản nhiên bước vào bếp và nói: "Này, Điềm nhi, muội có nhớ đại ca ta không?"
Tô Điềm trợn mắt: "Có mà nhớ quỷ ý."
Nói thế nhưng nàng vẫn làm thêm một phần cơm niêu, với lạp xưởng gần như phủ kín toàn bộ mặt nồi.
Trịnh Xuân Miêu đánh vào ót của Tô Vạn Tổ: "Sao đứa trẻ này ra ngoài lâu như vậy mà không có chút tiến bộ nào thế?"
Tô Văn Tổ che lại phía ót lại, làm ra vẻ làm nũng với Trịnh Xuân Miêu: "Nương- lâu như vậy không gặp con trai mà người cũng không hạ thủ vô tình!"
Đôi mắt của Trịnh Xuân Miêu hơi đỏ lên: "Đã lâu không gặp! Nhìn xem! Ngươi đã đen thành cái dạng gì rồi. Ta chưa bao giờ thấy da ngươi trở nên đen như vậy! Sao mặt ngươi lại hốc hác như vậy, ngay cả cái đầu lâu cũng có nhiều thịt hơn mặt ngươi!..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT