May mắn là Trương Ninh Tiêu không tính toán nhiều với người khác, chỉ hừ lạnh một tiếng, ôm sư muội rời đi. Thấy nàng cũng đi, các đệ tử Quỳ Môn còn lại không thể làm gì hơn, chỉ đành xám xịt rút lui.
Phùng Hồi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bị huynh trưởng túm quay lại bên cạnh, hạ giọng nói: "Lần sau đừng lỗ mãng như thế, nhỡ đâu bị Quỳ Môn động thiên ghi hận thì làm thế nào?"
Hai huynh muội đều một phen hoảng sợ. Hàn Dương lại lắc đầu, nói lớn: "Chuyện này không đâu, giờ Quỳ Môn động thiên đã mất mặt, ít nhất trong một thời gian dài, họ sẽ vì thế mà im lặng. Hơn nữa, có Triệu thượng nhân đi trước, coi như đã mở một tiền lệ tốt, để người khác biết rằng Bất Phi sơn không sợ ai cả. Chỉ cần có người tố cáo, các đệ tử chấp pháp sẽ dám quản. Trước đây các đệ tử không dám tố cáo, sau này cũng sẽ tốt hơn."
Phùng Vu lại cảm thấy không đúng, có chút do dự nói: "Triệu thượng nhân là vì xuất thân từ Chân Dương động thiên nên mới có dũng khí đối đầu với Quỳ Môn nhất mạch. Chúng ta chỉ cần không bị ức hiếp là tốt rồi, nào dám chủ động trêu chọc?"
Hàn Dương nghe xong cũng bất giác thất vọng, nhưng vẫn rất lạc quan nói: "Triệu thượng nhân đến đây, không chỉ có sư môn đứng sau lưng ủng hộ. Nhìn Tốn Thành tôn giả đã cho mượn hai món pháp khí trước khi nàng đến, có thể biết lập trường của Bất Phi sơn là như thế nào. Chờ sau này Triệu thượng nhân tu vi tăng tiến, trở thành chấp pháp trưởng lão, lợi ích cho các đệ tử sẽ càng nhiều."
Phùng Vu không muốn đụng chạm, chỉ đành gật đầu cho qua, trong lòng vẫn không coi trọng.
Vì thân phận khác nhau, nên cái nhìn của hai người về chuyện này đã có sự bất đồng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play