Thiên hạ anh tài ví như những tinh tử rạng rỡ chiếu sáng màn đêm nặng nề, còn vô vàn chúng sinh khác tựa hồ chỉ là hạt phù du may mắn giáng trần. Kẻ trước được hưởng thiên ân, kẻ sau lại chìm trong kiếp nạn. Thế gian vô hạn, vạn vật biến thiên, sinh mệnh bơi lội giữa hồng trần. So với thiên địa bao la, một hạt bụi quả là nhỏ bé vô cùng.
Thu Tiễn Ảnh khi còn nằm nôi đã được Đồ Sinh đạo nhân mang về u cốc, mãi đến tuổi thanh xuân nàng mới minh bạch đạo lý này.
Nàng nghĩ, năm xưa đôi phu thê kia vứt bỏ hài nhi chưa đầy hai tháng tại sơn thần miếu nhỏ, trong lòng hẳn không còn niệm tưởng muốn nàng sống sót. May mắn mệnh số nàng lớn, gặp được đệ tử Linh Chân xuất tông lịch luyện, đó là Linh Chân Đại đệ tử, nên mới thoát khỏi cảnh táng thân giữa gian nan vất vả.
Khi đó, Đồ Sinh đạo nhân chưa tiếp nhận chưởng môn, cũng chưa đột phá Phân Huyền thụ lĩnh đạo hiệu. Họ hắn là Thạch, tên một chữ Hoãn. Chúng đệ tử Linh Chân thuở ấy gọi hắn là Thạch sư huynh. Mãi đến khi hắn đột phá Ngưng Nguyên, trở thành đệ tử đứng đầu, xưng hô này mới biến thành Đại sư huynh — Linh Chân duy nhất Đại sư huynh.
Thạch Hoãn ban đầu chỉ nghe vài tiếng khóc nỉ non yếu ớt, theo tiếng động đến một miếu nhỏ hoang phế đã lâu, mới thấy mảnh vải lam xám trong đám cỏ dại khô héo.
“Con không biết đâu, hồi ấy con chỉ bé tí tẹo thế này thôi,” Thạch Hoãn kể chuyện xưa với Thu Tiễn Ảnh, không kìm được đưa tay khoa tay múa chân, hai tay hắn úp lại thành một vòng, xót xa nói, “Khi ấy là tiết tàn thu, sáng sớm trên núi đều kết sương trắng xóa. Con nằm giữa cỏ và sương…”
“Cha luôn nghĩ, một đứa bé đáng thương như vậy, vì sao cha mẹ lại nỡ lòng vứt bỏ trong miếu? Nếu không phải cha…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT