Khi Cảnh Như Anh đi vào điện, Bồ Nguyệt đã khéo léo ngồi trên ghế dựa. Thấy nàng đến, liền cười gọi hỏi thăm: "Cảnh trưởng lão, ngài cũng đến rồi. Đại nhân rõ ràng gọi con đến, nhưng lại không chịu hiện thân, đây là sao?"
"Tháng gần đây con dân hao tổn quá nhiều, đại nhân cũng vô cùng đau lòng, nghĩ là còn có chuyện quan trọng đang bận, nên cũng không lập tức đến đây. Con cứ theo ta vào trong đợi trước đi." Nàng đưa tay gọi Bồ Nguyệt đến sau lưng, đi dọc theo hành lang gấp khúc trong điện.
Mà Bồ Nguyệt vì chuyện con dân hao tổn trong miệng kia mà tâm trạng buồn bực, nên cũng chưa phát giác ra hai người đang dần đi đến một nơi vô cùng u ám tịch liêu.
Nàng ngóng nhìn huy hiệu hoa lá trên vai Cảnh Như Anh. Trên đó phun những cánh hoa vàng nhạt, viền ngoài phác họa bằng chỉ bạc. Điều này cũng có nghĩa đây là đan sư duy nhất trong mười ba vị trưởng lão, địa vị đặc biệt siêu nhiên.
"Cảnh trưởng lão, loài hoa dùng trên huy hiệu này là hoa gì vậy?"
Lời này nghe rất quen thuộc, như thể trước đây đã từng có người hỏi Cảnh Như Anh như vậy rồi.
"Hoa này tên là Bồ Nguyệt, là loài hoa yêu thích nhất của Tiên Vương cổ quốc. Ngài ấy cũng lấy tên này để đặt cho Vương Nữ, ngụ ý bình an vui sướng, rực rỡ như hoa xuân."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT