Âm thanh của Thích Mãnh vang dội như muốn bao trùm cả khoảng sân, dữ dội đến mức khiến người ta sởn gai ốc.
Giản Tang là người đầu tiên phản ứng, nghe được tiếng vang giòn như tiếng xương nứt, không khỏi rùng mình, vội vàng bước tới, kéo tay Thẩm Minh Yến lại: “Minh Yến, đừng đánh nữa... cẩn thận xảy ra chuyện...”
Cậu không phải lo cho Thích Mãnh người đàn ông kia có bị đánh thành cái gì, cậu cũng không thấy đáng tiếc. Điều cậu thực sự lo là, nếu như có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, liệu Minh Yến có bị liên lụy? Có phải sẽ phải chịu trách nhiệm vì một kẻ không đáng?
Tiếng cầu xin tha mạng của Thích Mãnh vang lên giữa khoảng sân hỗn loạn, Thẩm Minh Yến cuối cùng cũng dừng tay.
Gương mặt anh vẫn còn nhuốm cơn giận dữ chưa tan, ánh mắt u tối tựa vực sâu không đáy. Nhưng rồi như vẫn chưa đủ, anh nghiêng người, lạnh lùng tung thêm một cú đá nặng nề vào sườn tên kia, lạnh giọng rít lên: “Đồ cầm thú.”
Thích Mãnh nằm vật trên mặt đất, ôm bụng lăn lộn, miệng không ngừng r*n rỉ.
Ngay khi sự tĩnh lặng tạm thời bao phủ lấy khoảng sân, một bóng người từ ngoài cổng vọt vào là Vương Dương, người vừa mới nhận được tin liền tức tốc chạy đến.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play