Ánh mắt bà sắc lạnh, ánh lên tia đau đớn và hoảng loạn, bàn tay siết chặt vai Giản Tang, gần như ấn mạnh xuống như để tìm chút trọng lượng giữ vững lý trí đang tan rã: “Dựa vào cái gì mà phải buông? Là bọn họ nợ mẹ! Là bọn họ phụ mẹ! Mỗi một năm qua đi, mỗi một giây mẹ sống, đều là chịu đựng sự thiếu thốn từ họ! Cho dù có chết, cả đời này bọn họ cũng phải mang theo món nợ đó!”
Sức lực quá lớn, khiến bờ vai Giản Tang đau buốt. Cậu khẽ cau mày, môi mím lại, nhưng không lên tiếng.
Một giây sau, Ôn Nhã như bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Bà nhìn thấy đầu lông mày cậu nhăn lại, rồi hoảng loạn buông tay ra, gần như sụp xuống bên cạnh cậu. Nước mắt từ khóe mắt trào ra như vỡ đê, từng giọt rơi xuống làn váy trắng đã hơi nhăn của bà.
“Tang Tang…” Thanh âm nghẹn ngào, yếu ớt như thể trái tim bị bóp nghẹt, “Xin lỗi… là mẹ không đúng. Mẹ không nên giận con… Mẹ chỉ là… chỉ là quá khổ rồi…”
Bà ôm lấy tay cậu, đôi tay run lên nhè nhẹ: “Con có thể… hiểu cho mẹ không? Mẹ không phải muốn phát tiết với con, chỉ là… ngươi ba con ông ta quá tàn nhẫn.”
Ôn Nhã siết chặt lấy tay con trai, những lời như sỏi đá lâu ngày bị lấp kín trong lòng, giờ phút này ào ạt trào ra: “Ngươi biết không, lúc mẹ với ông ta ly hôn, con mới chỉ hai tháng tuổi. Hắn muốn mẹ bỏ đứa bé, nói là không chịu nổi trói buộc. Nhưng mẹ không làm được. Mẹ liều mạng sinh con ra, một mình gồng gánh hết tất cả khổ thế nào, nhục nhã ra sao, con có biết không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play