Bệnh viện.
Sáng sớm, Giản Tang đã có mặt tại bệnh viện để xử lý chuyện tối qua. Trong nhu có cương trong cương có nhu, vừa đánh một gậy, lại cho một viên kẹo, từ uy hiếp đến xoa dịu đều đủ cả. Vốn dĩ Thẩm thị đã là một tập đoàn lớn có tiếng, mấy người phụ trách sau khi tỉnh rượu hối hận đến mức không dám ngẩng đầu, lại bị Giản Tang cho ăn một bài “kịch bản” sắc bén, rốt cuộc cũng hoàn toàn im hơi lặng tiếng.
Dưới lầu bệnh viện, trợ lý đưa cho cậu bữa sáng.
“Giản tổng, vẫn là ngài lợi hại, chuyện lớn vậy mà giải quyết nhanh gọn thế này.”
Giản Tang nhận lấy ly sữa đậu nành, nhấp hai ngụm, giọng nhàn nhạt: “Tài xế tới rồi à?”
Trợ lý gật đầu.
Cô lại lén lút nhỏ giọng: “Nhưng mà… chuyện Thẩm tổng hôm qua náo động thành như vậy, trong công ty gần như ai cũng biết rồi. Nhiều người còn bàn tán, nói Thẩm tổng thật là ngay thẳng, có người lãnh đạo như vậy đúng là yên tâm làm việc. Có điều… cũng có người nói Thẩm tổng hơi xúc động quá, hơn nữa…”
Còn chưa nói xong, đã bị Giản Tang lạnh giọng ngắt lời: “Truyền lời đến toàn bộ trưởng bộ phận: quản tốt người của mình. Tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai tiếp tục bàn tán chuyện này, càng không được lan truyền ra ngoài. Nếu còn ai gây chuyện, toàn bộ xử lý theo khung D, không nương tay.”
Trợ lý sửng sốt, lập tức nghiêm túc gật đầu: “Rõ.”
Hai người lên xe.
Giản Tang tay cầm sữa đậu nành, tay kia cầm bảng kế hoạch, ngón tay thon dài lướt nhanh qua từng mục, cổ thon dài trắng nõn khẽ nghiêng, động tác trôi chảy, gọn gàng. Dưới ánh sáng mờ nhạt xuyên qua cửa kính xe, vẻ mặt cậu vẫn giữ sự bình tĩnh vốn có, điềm tĩnh, hiệu suất, lạnh nhạt, là phong thái quen thuộc mà những năm tháng làm việc cao độ tạo thành.
Xe băng qua dòng người tấp nập ngoài phố.
Trong lúc rảnh rỗi, cậu gọi một cuộc cho Thẩm Minh Yến: “Ừ, đúng rồi, sáng nay có buổi tọa đàm thương mại, anh trực tiếp đến đó đi. Hợp đồng em đã xem qua một lượt, buổi chiều có dự án đầu tư mới cần ký kết, em đã gửi cho anh bản thẩm định và toàn bộ tài liệu liên quan. Anh xem lại có chỗ nào cần sửa, em sẽ sắp xếp.”
Giọng nam bên kia điện thoại mang theo chút lười biếng từ tính: “Biết rồi.”
Giản Tang định cúp máy, nhưng Thẩm Minh Yến lại giữ lại.
“Còn em thì sao?”
Giản Tang ngẩn người: “Em thì sao?”
Thẩm Minh Yến hừ một tiếng, cười khẽ: “Tối qua còn sốt, sáng nay đã đi làm? Em tưởng Thẩm thị chúng ta bóc lột sức lao động chắc? Không khéo người ta còn tưởng công ty sắp phá sản, phải ép cả người bệnh đi làm nữa đấy.”
Giản Tang khựng lại một chút: “Anh biết rồi?”
“Thùng rác không phải có túi thuốc à?” Giọng Thẩm Minh Yến nhàn nhạt nhưng chứa đầy quan tâm. “Chồng em không mù đâu.”
Giản Tang khẽ run hàng mi, đáy mắt xẹt qua một tia ấm áp. So với dáng vẻ lãnh đạm thường ngày, khoảnh khắc này cậu dịu dàng hơn, như chỉ khi đối diện với người kia mới có thể để lộ ra phần yếu mềm này.
“Uống thuốc rồi, đỡ hơn nhiều. Công ty còn mấy việc em chưa yên tâm, làm xong rồi nghỉ. Anh xong việc thì về sớm một chút.”
Thẩm Minh Yến “ừ” một tiếng, cúp máy.
Tiểu trợ lý bên cạnh vô tình thấy hết nét mặt Giản Tang khi nói chuyện xong, ánh mắt rõ ràng dịu xuống rất nhiều. Rõ ràng từ sáng đến giờ, vì còn sốt nhẹ nên cậu có phần xa cách và khó tiếp cận, nhưng giờ lại như thể hoàn toàn khác.
Cô không nhịn được cười nhỏ: “Giản tổng, ngài với Thẩm tổng tình cảm tốt thật nha. Hôm qua tôi còn tưởng hai người giận nhau, từ trên lầu xuống mà chẳng nói câu nào. Tôi còn sợ hai người cãi nhau chứ. Giờ lại thấy ngài cấm mọi người bàn tán, là sợ Thẩm tổng biết sẽ buồn phải không?”
Giản Tang không ngẩng đầu, mắt vẫn nhìn bảng kế hoạch, lạnh nhạt đáp: “Không phải.”
Tiểu trợ lý sửng sốt.
“Chỉ là đơn giản…” Giọng Giản Tang vẫn nhẹ, hơi mát lạnh, nhưng lại mang theo chút suy tư như đang cân nhắc từng chữ.
Cậu khẽ ngẩng đầu lên, nghiêng mắt nhìn về phía tiểu trợ lý.
Nam nhân ngồi trong xe, quần áo được cắt may tinh xảo, sống lưng thẳng tắp, đường nét gương mặt tuấn tú toát lên vẻ lạnh nhạt và cao quý. Ánh mắt cậu ánh lên một tia sáng lạnh như được phủ một lớp băng mỏng, trầm tĩnh nhưng kiên quyết.
“Giáo dục anh ấy là việc của tôi,” giọng cậu lãnh đạm, dừng một nhịp rồi chậm rãi nói tiếp, “nhưng người khác thì không được phép.”
Đúng lúc ấy, xe dừng trước tòa nhà công ty.
Tiểu trợ lý nhìn theo bóng lưng Giản Tang bước xuống xe, đến khi bóng người khuất hẳn mới như chợt tỉnh, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trước đây cô vẫn luôn cảm thấy cặp đôi Giản tổng và Thẩm tổng có vẻ không mấy thân thiết, thậm chí đôi khi lạnh nhạt đến mức khiến người ngoài khó đoán được quan hệ thật sự. Nhưng giờ phút này, cô đột nhiên nhận ra: Giản tổng tuy ngoài mặt luôn giữ vẻ trầm tĩnh, không dễ dàng bộc lộ tình cảm, nhưng một khi đã yêu, thì sự bảo vệ và chân tình dành cho người kia… lại sâu sắc không thua bất kỳ ai.
—
Chín giờ sáng, Giản Tang đúng giờ bước vào công ty.
Ngay khi cậu xuất hiện, cả tầng làm việc lập tức sôi nổi hẳn lên, từng tiếng chào vang lên từ khắp nơi:
“Sếp đến rồi ạ!”
“Giản tổng, buổi sáng tốt lành!”
“Giản tổng, không phải ngài còn đang nghỉ phép sao?”
Vốn dĩ Giản Tang đã xin nghỉ hai ngày vì bệnh, nhưng vì công việc vẫn canh cánh trong lòng, cậu quyết định đến sớm một ngày để kiểm tra lại tiến độ. Bởi vậy khi nhân viên thấy cậu xuất hiện, ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên.
Đặc biệt là Eri.
Eri, trợ lý điều hành của Thẩm tổng, lúc ấy đang cầm một phong thư mời trước thang máy, vừa hay chạm mặt Giản Tang. Ánh mắt cô lập tức trở nên lúng túng, động tác cứng đờ, thậm chí còn theo bản năng muốn giấu đi.
Giản Tang liếc qua một cái, ánh mắt phượng dài khẽ nheo lại.
Eri cười gượng: “Giản tổng… ngài không phải nên nghỉ ngơi sao? Sao lại tới sớm thế…”
Giản Tang bước đến gần, dừng lại trước mặt cô, cúi mắt nhìn phong thư trong tay cô: “Cô cầm cái gì đó?”
Eri hoảng loạn, lúng túng đáp: “Không… không có gì, chỉ là… một tấm thiệp mời nhỏ thôi ạ…”
Giản Tang đưa tay ra, giọng không mang theo cảm xúc: “Minh Yến hôm nay không đến công ty. Đưa tôi, lát nữa tôi chuyển cho anh ấy.”
Eri cắn môi, gương mặt khẽ nhăn lại đầy khó xử. Nhưng khi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đen nhánh của Giản Tang ánh mắt vừa trầm ổn vừa khó dò kia, mọi lời từ chối đều nghẹn lại nơi cổ họng, không thể nào thốt ra.
Giản Tang hơi nhướng mày: “Sao vậy?”
Chỉ một ánh mắt thôi, mà cả người Eri như tê dại. Cô lập tức đưa phong thư ra, đồng thời vội vàng cúi đầu chào rồi xoay người rời đi nhanh như chạy trốn, trong lòng không ngừng khẩn cầu: “Thẩm tổng… ngài đừng giận… Giản tổng thật sự quá khó đối phó…”
—
Thành phố A phía nam thành
Buổi lễ ký kết dự án đang được tiến hành đúng như kế hoạch.
Khi hoạt động kết thúc, người phụ trách cười niềm nở bắt tay Thẩm Minh Yến: “Thẩm tổng, cảm ơn ngài đã bớt thời gian quý báu đến tham dự. Thực sự là vinh hạnh của chúng tôi. Gần đây có một nhà hàng mới mở khá nổi tiếng, đầu bếp là tay nghề từ Hồ Nam chính gốc, phục vụ toàn là những cô gái trẻ xinh đẹp duyên dáng. Tôi nghe nói ngài thích ăn cay, chi bằng cho chúng tôi cơ hội được mời ngài một bữa để thể hiện chút thành ý?”
Thẩm Minh Yến là người từng lăn lộn trong giới nhiều năm, vừa liếc qua nụ cười có phần ám muội của đối phương liền đoán được vài phần ý tứ mờ ám trong đó.
Vừa bước ra khỏi hội trường, anh chậm rãi xoay cổ, giãn gân cốt, dáng vẻ có chút lười biếng nhưng lại toát lên khí chất bất cần: “Không đi.”
Người phụ trách hơi khựng lại, chưa kịp phản ứng.
Thẩm Minh Yến tựa người vào cửa xe, hai chân giao nhau, ánh mắt hững hờ nhưng nét cười lại lộ rõ vẻ trêu chọc: “Người trong nhà quản chặt, sáng nay vừa mới dặn dò xong… kết thúc công việc là phải về nhà ngay.”
Cả thành phố A ai chẳng biết, Thẩm đại thiếu gia nổi danh một thời phong lưu, cuối cùng lại bị “vợ quản nghiêm” đến độ ngoan ngoãn về nhà đúng giờ, không dám sai nửa bước.
Cái tên Giản Tang kia, xuất thân bình thường, nhưng từ sau khi kết hôn chẳng những không chịu lép vế, ngược lại nắm vững đại quyền, một tay quản lý gia đình lẫn sự nghiệp, đem vị đại thiếu gia này thu phục đến mức ngoan ngoãn không khác gì mèo nhỏ.
Người phụ trách thở dài một hơi, mặt đầy đồng cảm: “Thẩm tổng, tôi hiểu cảm giác của ngài mà… nhưng này, vợ ấy ấy mà, chủ yếu là cần được dỗ dành thôi. Cùng lắm tí nữa nếu cậu ấy có hỏi, ngài cứ nói là bàn chuyện công việc, tiện thể ăn bữa cơm là được. Còn những chuyện khác…”
Hắn cười mờ ám, đầy ám chỉ: “Trời cao hoàng đế xa, cậu ấy làm sao mà quản nổi chứ?”
Thẩm Minh Yến nhìn nhẫn cưới trong tay mình, ngón tay chậm rãi xoay xoay chiếc nhẫn tinh xảo trên ngón áp út. Bộ tây trang đen tôn lên khí chất trưởng thành ổn trọng của anh, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt kia lại là sự nguy hiểm không dễ đối phó. Với tính cách thường ngày của anh, chỉ cần một câu vừa rồi, chắc chắn đã đá bay đối phương từ lâu. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh tối nay Giản Tang đứng trước mặt anh, lạnh mặt lải nhải nửa ngày, anh lại thấy thôi… nhịn thì hơn.
Anh cười nhẹ, môi mỏng cong cong như có như không: “Giám đốc Lưu, tấm lòng của anh tôi xin ghi nhận. Nhưng bữa cơm này, tôi không đi.”
Lưu giám đốc khẽ khựng lại.
Chỉ thấy Thẩm Minh Yến đứng thẳng người, vóc dáng cao lớn gần như bao trùm lên đối phương. Khi anh khom người lại, hơi thở gần như phả lên tai đối phương, chất giọng trầm thấp vang lên, mang theo chút giễu cợt, một chút ngông cuồng bản sắc đàn ông: “Trừ vợ của tôi ra, mấy loại hoa hòe lòe loẹt kia… tôi không hề có hứng thú.”
“……”
Ban đêm.
Tài xế đưa Thẩm Minh Yến về nhà, nhưng trên đường về, anh lại yêu cầu rẽ vào một hiệu thuốc gần đó.
Tài xế ngập ngừng hỏi: “Thẩm tổng muốn mua thuốc sao?”
“Ừm.” Anh bước vào hiệu thuốc, chọn một hộp miếng dán hạ sốt và thuốc trị cảm. “Phu nhân gần đây không khỏe, mua ít thuốc cho cậu ấy.”
Kết hôn đã mấy năm, nhưng hai người rất ít khi thể hiện tình cảm kiểu nũng nịu hay ngọt ngào. Giản Tang không phải kiểu người thích dựa dẫm, còn Thẩm Minh Yến cũng chẳng quen với việc dỗ dành ai. Từ nhỏ đến lớn, người theo đuổi anh chưa từng ít, những lời ngọt ngào cũng nghe đến phát chán, nên đối với việc chăm sóc người yêu… đây có thể xem như là lần đầu tiên.
Thậm chí…
Ngay cả cách đưa thuốc ra sao, anh cũng không nghĩ ra được.
Thôi thì chỉ là mua thuốc thôi, cũng chẳng cần làm quá. Đến lúc gặp cậu thì đưa là được.
Xuống xe, Thẩm Minh Yến chậm rãi bước vào nhà, túi thuốc vẫn còn nằm trong túi áo khoác.
Trong đầu anh vẫn đang suy nghĩ xem nên nói gì khi gặp người kia. Nhưng khi mật mã cửa vừa mở, ánh mắt đầu tiên liền chạm phải bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên sofa.
Giản Tang đang ngồi đó, yên lặng đến lạ thường.
Thẩm Minh Yến cởi áo khoác, tùy ý vắt lên ghế, cười nói: “Hôm nay về sớm thế.”
Người ngồi trên sofa không đáp lại.
Ánh mắt anh khẽ trầm xuống, mày hơi nhíu lại. Vừa định mở miệng, liền nhìn thấy trước mặt Giản Tang có một phong thư. Dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, logo nổi bật trên mặt thư lại như sáng lóa lên, đập thẳng vào mắt anh một cảm giác bất an lập tức trào lên.
Khi anh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Giản Tang, trong lòng liền trầm xuống.
Đôi mắt kia không lạnh nhạt, mà là phẫn nộ ẩn nhẫn, sắc bén, và… thất vọng.
Lòng ngực anh khẽ thắt lại, trực giác mách bảo:
Xong rồi.