Trong nhà rơi vào một khoảng tĩnh lặng.
Chỉ một cái chớp mắt.
Nhưng với hai người, chớp mắt đó giống như kéo dài cả một thế kỷ.
Thẩm Minh Yến vẫn còn duy trì nụ cười nơi khóe môi. Nhưng chỉ trong giây lát, nụ cười cứng lại, như bị gió rét đông cứng trong khoảnh khắc. Rất nhanh, anh lại khôi phục gương mặt thường ngày, chỉ là ánh mắt đã âm u hơn một chút.
Anh nhìn Giản Tang, chậm rãi mở miệng: “Bảo bối, câu này đùa thì không vui đâu. Anh không cười nổi.”
Ngồi trên sofa, Giản Tang mặc chiếc áo len lông cừu màu be, đơn bạc và yên tĩnh. Ánh đèn vàng nhạt hắt xuống người cậu, phủ lên bờ vai mảnh khảnh kia một lớp sáng mờ mịt và xa cách. Cậu không cười, môi nhấp nhẹ, cả người như mang theo một tầng u sầu không tên.
Từ đầu tới cuối, cậu vẫn bình tĩnh.
Dù là khi nói ra câu ấy.
Dù biết câu đó đủ để đâm sâu vào cả hai người.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT