Thẩm Minh Yến nổi da gà, trên mặt hiện rõ vẻ chán ghét không hề che giấu. Anh phủi tay, gạt mấy vệt bùn đất dính trên đó, hờ hững đáp, giọng trầm thấp: “Không cần. Đổi cái khác.”
Sắc mặt Giản Văn Văn tái đi. Đưa tới tận cửa mà vẫn bị từ chối, cảm giác ấy khiến cậu ta cực kỳ xấu hổ. Nhưng cậu ta vẫn cố hỏi: “Vậy… cậu muốn cái gì? Tớ đã thua thì cũng phải chịu trừng phạt chứ.”
Thẩm Minh Yến không đáp ngay, ánh mắt lại hướng về phía Giản Tang.
Anh hiểu rõ Giản Tang không phải kiểu người đi cáo trạng hay nói xấu sau lưng. Chuyện USB ngày hôm qua, cậu ấy cũng chẳng nói với anh rốt cuộc nó bị ném đi thế nào.
Nhưng không cần Giản Tang nói, anh cũng biết chuyện này khó mà thoát khỏi liên quan đến Giản Văn Văn. Bởi lẽ, Giản Tang là người cẩn thận, thứ quan trọng như USB sao có thể rơi ra khỏi túi một cách vô cớ? Huống hồ hôm đó, cậu chỉ mới đỡ Giản Văn Văn một chút mà thôi.
Bất kể Giản Văn Văn xuất phát từ mục đích gì, đã chọc giận Giản Tang thì cũng đồng nghĩa chọc giận anh. Anh còn chưa kịp chủ động tìm người này tính sổ, vậy mà đối phương lại tự dâng mình tới cửa.
Thẩm Minh Yến nhìn Giản Văn Văn một lát, nhướng mày: “Cái gì cũng được?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play