Chỉnh lại kính, chú Chung cuối cùng cũng nhớ ra—cô gái này, chính là người đã đến phỏng vấn làm gia sư hôm trước.

Hôm đó, cô ta còn nhìn chằm chằm vào phu nhân nhà mình suốt hai phút.

Chẳng lẽ… không thể nào… cô ta đến để giành thiếu phu nhân?!

Trong mắt chú Chung và đám người làm, sức hút của thiếu phu nhân vượt xa thiếu gia tới mười con phố—đi ngang qua, đến cả mèo hoang cũng lăn bụng ra dụi dụi lấy lòng thiếu phu nhân, chứ chẳng buồn ngó thiếu gia.

Thiếu gia có bị cướp thì cũng thôi, chứ nếu thiếu phu nhân bị lôi đi mất, cả nhà họ không sống nổi thật!

Chú Chung lập tức ra lệnh cho vệ sĩ đưa An Khả Phàm rời khỏi khu biệt thự, đích thân gọi điện xuống cổng bảo vệ, dặn dò bằng mọi giá không được để người lạ không rõ thân phận vào nhà.

Nếu thiếu phu nhân bị người ta kéo đi thật, hậu quả… không ai dám tưởng tượng!

Dưới bầu trời phương Bắc, nơi cực quang rực rỡ bay lượn trên đảo băng lãng mạn, Kỳ Độ quỳ một chân trên mặt tuyết, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào Tô Từ, cầu hôn.

"Em yêu, tuy mình mới quen nhau vài tháng, chuyện này có thể hơi vội, nhưng chỉ cần đặt tay lên tim anh, em sẽ hiểu… anh không đùa đâu."

Cậu thiếu niên kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của Tô Từ, nghiêm túc áp vào ngực trái mình.

Nơi đó, nhịp tim thình thịch vang lên hỗn loạn, máu nóng sôi trào—giữa thế giới bạc băng lạnh lẽo, nơi ấy lại cháy bừng sức sống, thiêu đốt mãnh liệt như chưa từng có.

"Làm ơn… hãy lấy anh, em yêu."

Kỳ Độ ngẩng đầu, đầy chờ mong nhìn Tô Từ. Một lúc lâu không có lời đáp, môi cậu dần mất đi nụ cười, trong mắt phản chiếu cực quang xoay chuyển như một cơn bão cảm xúc.

Ngay khoảnh khắc ánh sáng đổ xuống, cô gái cúi xuống, hôn nhẹ lên chóp mũi cậu, nơi tuyết đang tan chảy.

Tô Từ đeo vào tay chiếc nhẫn kim cương hồng phấn được chế tác tinh xảo, trong mắt ánh lên nụ cười còn lấp lánh hơn cả vì sao và cực quang.

Cô khẽ nói: "Vị hôn phu, em đồng ý làm cô dâu của anh. Em cho phép anh hôn em."

Không thể gặp được Kỳ Độ ở nhà cũ nhà họ Kỳ, An Khả Phàm cuối cùng mới nhớ tới việc lên mạng tra thông tin.

Những tấm thiệp mà cô từng cố tình phớt lờ, giờ đây như từng lưỡi dao bén nhọn, cắt nát những hi vọng mong manh cuối cùng của cô.

Thì ra, khi cô vẫn còn chưa biết gì, Kỳ Độ đã bắt đầu hẹn hò với Tô Từ được mấy tháng rồi—chính là sau hôm phỏng vấn làm gia sư!

An Khả Phàm cố gắng nhớ lại mọi chi tiết ngày hôm đó.

Rốt cuộc là cô sai ở đâu? Là vì cô ăn mặc chưa đủ đẹp, trang điểm không đúng kiểu, hay vì vội vã đến nơi mà mồ hôi ướt đẫm, trông quá nhếch nhác?

Tại sao lần này, người được Kỳ Độ chọn… lại không phải là cô?

Nhưng khi nghĩ đến người con gái ấy là Tô Từ, lòng ghen ghét của An Khả Phàm cũng nguội dần.

Một cô gái xinh đẹp và xuất sắc như thế, làm sao có thể thật lòng yêu Kỳ Độ được? Nhất định là bị cậu ta ép buộc, cưỡng chế, bắt ép!

Cô không thể để một cô gái vô tội lại rơi vào vết xe đổ của mình.

Sau kỳ nghỉ, An Khả Phàm bắt đầu dò hỏi lịch trình của Tô Từ và Kỳ Độ. Tô Từ vốn là tâm điểm chú ý ở trường, việc này cũng không khó.

Theo dõi ba ngày, cuối cùng cô ta cũng tìm được cơ hội.

Tô Từ đang đọc sách trong một quán cà phê gần trường, còn Kỳ Độ thì vừa rời đi mua trà sữa.

An Khả Phàm kéo ghế đối diện ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Bạn học, Kỳ Độ có phải đang lấy tính mạng người nhà bạn ra uy hiếp? Mình biết hoàn cảnh của bạn… tất cả chuyện này, bạn không đáng phải chịu đựng. Mình có thể giúp."

Tô Từ gập sách lại, ngước mắt nhìn cô gái tiều tụy đối diện.

Đây là lần thứ hai họ gặp nhau.

Lần đầu tiên, là hôm Tô Từ đến phỏng vấn làm gia sư, An Khả Phàm—trở về từ tương lai—trong lúc hoảng loạn, vô tình va phải cô.

Tô Từ là một người kỳ lạ. Cô luôn thẳng thắn thừa nhận mình không hiểu được tư duy bình thường. Vậy nên, cô chẳng biết đây có đúng là điều "nữ chính" muốn không nữa?

Nhưng người đối diện rõ ràng không vui vẻ gì, dường như còn có chút tiếc nuối và hối hận.

Tuy nhiên, hiệp ước đã ký, không thể phá vỡ. Giờ cô cũng không thể làm gì hơn.

"Không, bạn trai mình rất tốt với mình. Cảm ơn bạn đã lo lắng."

An Khả Phàm sững người—một nửa vì bị vẻ dịu dàng của Tô Từ hút hồn, một nửa vì không thể tin nổi vào tai mình.

Cô đột ngột lớn giọng: "Sao có thể được! Bạn không biết tầng 3 biệt thự có căn phòng giam giữ sao? Ở đó có tất cả mọi thứ—lồng sắt, dây xích vàng, còng tay, roi điện..."

"Hắn đâu coi bạn là con người! Chỉ coi bạn như món đồ chơi để vui đùa thôi!"

Cạch!

Sau lưng vang lên tiếng đồ vật nặng rơi xuống sàn, một luồng khí lạnh bỗng thổi sau gáy An Khả Phàm.

Cô quay lại—là Kỳ Độ, đang đứng đó.

Môi cậu mím chặt, toàn thân tỏa ra áp suất lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch không chút máu, ánh mắt âm trầm khiến người ta rùng mình.

Khoảnh khắc ấy, ký ức từ kiếp trước ập về, khiến An Khả Phàm sợ hãi đến mức chỉ muốn bỏ chạy.

Nhưng Kỳ Độ đã chặn lối ra.

"A Độ, đi lấy cây lau nhà dọn sạch đi. Kẻo ảnh hưởng đến người khác." Tô Từ bình thản nói.

Kỳ Độ nhìn An Khả Phàm một cái thật sâu, ngoan ngoãn đi lấy cây lau nhà, cẩn thận dọn sạch ly trà sữa bị đổ trên sàn.

Dọn xong, thấy hai người vẫn chưa nói xong, cậu lại đi xếp hàng mua hai ly trà sữa mới. Như vậy, vợ cậu có thể uống hai vị khác nhau.

An Khả Phàm lần nữa chết sững. Người điên như Kỳ Độ, chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng là xong chuyện sao?

"Bạn… bạn không sợ cậu ta sao?" cô lắp bắp.

Tô Từ hỏi lại: "Tại sao mình phải sợ? Anh ấy yêu mình."

Kỳ Độ tức giận, không phải vì Tô Từ biết bí mật căn phòng giam giữ, mà là vì câu nói “Hắn chỉ coi bạn là đồ chơi”.

Cậu thiếu niên được nuông chiều từ nhỏ hiểu rất rõ—dù cậu có nói với vợ rằng mình muốn giữ cô mãi mãi bên cạnh, cô vẫn sẽ khen cậu.

Cô sẽ khen cậu sắp xếp căn phòng đó đẹp đẽ biết bao, lồng sắt phủ da thú thật mềm mại, xích tay còn lót nhung êm ái chu đáo.

Nhưng Kỳ Độ chưa bao giờ làm vậy.

Vì căn phòng đó, là cậu chuẩn bị cho chính mình.

Cậu biết vợ mình thích gì, và chỉ muốn dâng hiến toàn bộ bản thân cho cô, không giữ lại gì cả.

Sau khi tốt nghiệp, Tô Từ nhận được hàng loạt lời mời từ các bệnh viện danh tiếng và công ty dược lớn. Nhưng cô đều khéo léo từ chối.

Mẹ Kỳ quyết định mở một bệnh viện tư nhân, và người được chọn làm viện trưởng—chính là cô con dâu tương lai.

Bà rất có đầu óc kinh doanh. Trong quá trình truyền dạy tận tay, Tô Từ dần quen thuộc các nghiệp vụ, điều hành bệnh viện cũng trở nên dễ như trở bàn tay.

"Tô Tô đúng là giỏi giang. Sau này giao cả Kỳ thị cho con, mẹ cũng yên tâm."

Còn Kỳ Độ? Mẹ Kỳ kiên quyết đào tạo con trai thành mẫu đàn ông đảm đang của gia đình.

Chỉ là, Kỳ Độ vốn không hề ngu ngốc—để theo đuổi được vợ, cậu chia một ngày thành vô số phần để vừa chăm vợ, vừa học hành—cuối cùng đậu vào Kinh Đại danh tiếng.

Chăm sóc vợ và phát triển bản thân, cậu làm đâu ra đó.

Trừ việc tính cách có hơi lập dị, bệnh trạng của Kỳ Độ gần như không còn, sống như người bình thường.

Chuyện này rất có ích cho đề tài nghiên cứu tâm lý học thạc sĩ của Tô Từ.

Năm Kỳ Độ đủ tuổi kết hôn, hai người tổ chức một đám cưới thế kỷ khiến cả thế giới phải dõi theo.

Nhưng đám cưới hoành tráng ấy… không mời một vị khách nào.

Bởi vì tình yêu cực đoan của họ không cần ai chứng minh. Chỉ cần có nhau là đủ.

Họ ôm nhau giữa rừng hoa hồng, hôn nhau trong ánh nắng dịu dàng. Họ hòa vào nhau, trao thân, trọn vẹn, không tách rời.

Thế giới này chỉ muốn ngắt đóa hoa bạn nở trên đường.

Còn tôi—tôi nguyện tay trắng, dắt em bước qua từng bụi gai đầy máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play