Vì túng thiếu, An Khả Phàm định tiếp tục nhận dạy kèm để trang trải cuộc sống, nhưng sớm phát hiện mình đã bị các nhóm gia sư trước đó đồng loạt xóa tên. Cô còn chưa kịp hiểu rõ lý do thì khi nộp đơn xin dạy mới, quản trị viên cũng thẳng thừng từ chối phê duyệt.
Chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, cô đã bị phụ huynh học sinh kiện hai lần, lần gần nhất còn bị đổ tội là dẫn học sinh yêu sớm và bỏ bê việc học. Ai còn dám thuê một gia sư "tai tiếng" như cô để dạy con mình?
Cha mẹ cô lại tiếp tục nhắn tin, gọi điện thúc ép cô gửi tiền về. Đừng nói đến việc chu cấp, ngay cả sinh hoạt phí của bản thân, An Khả Phàm cũng đang chật vật từng đồng. Bị dồn đến đường cùng, cô mới nhớ tới học bổng Kỳ Thị vừa thiết lập.
Loại học bổng ưu tú này có thể nhận được đến tám nghìn một năm – gần như tương đương với học bổng quốc gia cho sinh viên chính quy!
Cô vội vàng tải biểu mẫu có dấu đỏ về, điền tất cả thông tin cần thiết. Khi đến mục thành tích học tập, An Khả Phàm do dự hai giây. Kim Duyệt từng nói điều kiện nộp không khắt khe, chỉ cần không quá tệ là được.
Huống hồ học bổng này do chính Kỳ Độ lập ra vì cô, dùng cách gián tiếp để chuyển tiền mà không tổn thương lòng tự trọng của cô. Nếu không có cô, học bổng này liệu có lý do tồn tại? Bởi thế, dù có vài môn thi kém, chắc hẳn cũng không ảnh hưởng đến việc xét duyệt.
Mang theo sự tự tin xen lẫn thấp thỏm, An Khả Phàm trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy liền đơn giản rồi rời nhà.
Thứ cô lo lắng không phải là bị từ chối, mà là bị rơi vào cái bẫy như kiếp trước: trở thành chim hoàng yến bị nhốt trong trang viên xa hoa, dưới sự giám sát chặt chẽ của cả tá người hầu, sống một cuộc đời an phận trong lồng son, chỉ biết tiêu tiền người khác.
Nhưng khi cô đưa đơn lên, nhân viên xét duyệt nhíu mày, nhẹ nhàng đề nghị: "Bạn sinh viên, nhà bạn đang gặp khó khăn sao? Bạn có thể chuyển sang xin học bổng thông thường của Kỳ Thị, mức hỗ trợ cũng rất tốt."
Hai môn chuyên ngành bị nợ điểm, thường ngày không tham gia nghiên cứu khoa học, cũng không góp mặt trong hoạt động tình nguyện hay dự án thực tiễn, thành tích như vậy gần như không thể đạt học bổng danh giá.
Vốn đã mặc cảm vì thành tích sa sút, nay lại bị nhân viên nghi ngờ năng lực, An Khả Phàm lập tức nổi đóa: "Anh học trường nào mà dám đánh giá tôi? Anh biết kỳ thi chuyên ngành của Kinh Đại khó cỡ nào không? Tôi xin học bổng là vì tôi ưu tú, không phải vì thiếu tiền!"
Vừa nói cô vừa cố tình vén tóc, để lộ chiếc đồng hồ nữ hàng hiệu trên cổ tay.
Nhân viên kia bật cười, nhưng vẫn giữ thái độ lịch sự, rút ra bảng điểm tốt nghiệp: "Tôi tốt nghiệp Hoa Đại – chuyên ngành đạt điểm tối đa, được Kỳ Thị mời thực tập với mức lương sáu con số từ khi chưa ra trường. Tôi không nghĩ mình thấp hơn cô đâu."
An Khả Phàm tròn mắt: "Ai biết mấy thứ đó có phải đồ ăn trộm không? Mà anh biết tôi là ai chưa mà dám từ chối hồ sơ của tôi?"
Cô nói tiếp, giọng đầy kiêu ngạo: "Tôi là bạn gái của Kỳ Độ, toàn bộ quỹ học bổng này là anh ấy lập ra cho tôi. Chỉ cần tôi lên tiếng, anh sẽ mất việc ngay lập tức."
Nhân viên như nghe chuyện hài, nhưng vẫn bật ghi âm.
"Tôi đã ghi âm lại. Cô nên cầu mong mình có bệnh về thần kinh, nếu không tôi sẽ kiện cô vì bịa đặt về lãnh đạo công ty."
Kinh Đại từ bao giờ lại xuất hiện sinh viên như vậy? Vị thiếu phu nhân họ Tô kia vừa xinh đẹp, vừa đoan trang, sao có thể để kẻ khác tùy tiện mạo danh?
An Khả Phàm vứt hồ sơ, mặt đỏ bừng tức giận bỏ đi.
Cô cho rằng đây là màn lạt mềm buộc chặt của Kỳ Độ. Chỉ cần rời đi, không đầy một phút sau, chắc chắn Kỳ Độ sẽ gọi lại, sẽ vì cô mà phá lệ.
Một ngày.
Hai ngày.
Một tuần.
Một tháng.
Không có gì cả. Cô vẫn sống lay lắt từng ngày vì không đủ tiền. Mì gói ăn đến phát ngán, Kỳ Độ thì vẫn bặt vô âm tín. Thay vào đó, cô lại phải đối mặt với cha mẹ đến tận trường quậy phá, làm loạn cả văn phòng khoa và phòng giáo vụ, thậm chí còn gây thương tích cho hai sinh viên vô tội.
Dù sau đó bị công an tạm giữ, nhưng tai tiếng đã lan khắp trường, khiến cô càng thêm bị xa lánh.
"Có cha mẹ như thế, chẳng trách cô ta phải bươn chải kiếm tiền..."
Chỉ cần thấy đám sinh viên tụ lại, cô lại cho rằng họ đang nói xấu mình. Tâm lý càng lúc càng bất ổn, phản ứng càng lúc càng gay gắt, khiến mọi người càng né xa.
An Khả Phàm không hiểu. Tại sao kiếp này cha mẹ cô vẫn tệ hại như thế, trong khi ở kiếp trước họ lại phục tùng cô như cừu non? Chẳng lẽ cô chưa hy sinh đủ? Cô đã làm việc cật lực, kiếm được bao nhiêu tiền đều bị họ rút sạch.
Cô chợt nhớ lại hình ảnh Kỳ Độ trong quá khứ – đánh gãy chân cha và em trai cô, ép họ không bao giờ được bén mảng tới gần cô nữa.
Chỉ trong khoảnh khắc, cô lại cảm thấy hành động đó của Kỳ Độ... cũng không sai.
Cuối cùng, cô quyết định nhân dịp nghỉ lễ Quốc khánh, đến tìm Kỳ Độ. Chỉ cần thoát được khỏi đôi cha mẹ hút máu đó, cô có thể nhẫn nhịn tất cả, kể cả việc bị anh nhốt lần nữa.
Lấy cớ đi dạy gia sư, An Khả Phàm len lỏi vào khu biệt thự nhà họ Kỳ.
Từ xa, quản gia Chung – đang cắt tỉa thảm cỏ – thấy một cô gái trẻ đứng lấp ló trước cổng. Ông nghĩ có thể cô gặp chuyện khẩn cấp nên bước tới: "Chào cô, cần tôi giúp gì không?"
Từ ngày thiếu gia yêu Tô Từ tiểu thư, ông đặc biệt có cảm tình với nữ sinh – toàn là những bông hoa xinh đẹp của Tổ quốc mà!
Mắt An Khả Phàm sáng lên. Sự lễ độ của Chung thúc khiến cô nhớ lại cảm giác kiêu hãnh khi xưa, khi còn là bà chủ nhà họ Kỳ, người hầu cúi đầu răm rắp.
"Chung thúc, mau mở cổng! Tôi có chuyện rất quan trọng cần gặp Kỳ Độ!"
Chung thúc ngẩn người: "Cô là bạn học hay người quen của thiếu gia?"
Thiếu gia hiện tại đã cắt đứt liên lạc với đám bạn bè xấu, mà bạn thân cũng không có nữ giới nào cả.
An Khả Phàm gật đầu chắc nịch: "Phải! Chúng tôi quen nhau. Mau gọi anh ấy ra gặp tôi!"
Thấy cô mồ hôi đầy mặt, có vẻ đang gặp chuyện gấp, Chung thúc nghĩ chắc cô gặp khó khăn nên dịu giọng: "Nếu có việc gì, cô có thể nói với tôi. Thiếu gia và thiếu phu nhân đang du lịch ở Bắc Âu xem cực quang, hiện không tiện liên lạc."
Không thể nào!
Cô không nghe nhầm chứ? Thiếu phu nhân? Sao có thể? Kỳ Độ chỉ yêu mình cô, anh từng thề không lấy ai khác, nguyện hiến tim cho cô khi chết cơ mà!
Không thể nào có chuyện anh cưới người khác!
Nhất định là chiêu thử lòng! Anh đang thử xem cô có cúi đầu hay không, đang dùng kế lạt mềm buộc chặt!
An Khả Phàm như sét đánh ngang tai, cả người run rẩy, hai tay siết chặt lấy vai Chung thúc: "Chung thúc, nhìn kỹ tôi đi! Tôi mới là thiếu phu nhân của nhà họ Kỳ! Tôi đã hạ mình tới tận đây, anh ấy còn định chơi trò gì nữa?!"
Chung thúc là người từng trải, sức một cô gái không thể làm gì ông. Ông lạnh mặt: "Cô gái, mời cô ăn nói cẩn thận. Thiếu phu nhân của chúng tôi là Tô Từ, tiểu thư Tô Từ."