Từ khi dọn đến căn hộ học khu mới mua cùng bạn gái, Kỳ Độ phát hiện bản thân ngày càng khó kiềm chế ham muốn chiếm hữu.
Ban đầu, cậu vẫn thường đưa Tô Từ đi ăn nhà hàng sang trọng hoặc những nơi riêng tư cao cấp, chỉ cần thấy cô vui vẻ là lòng cậu cũng mãn nguyện. Nhưng dần dần, ánh mắt dòm ngó từ những người xung quanh khiến Kỳ Độ bất an đến khó chịu. Cậu chỉ muốn giấu cô trong nhà, không để ai nhìn thấy.
Đặc biệt có lần, cậu đưa Tô Từ đi xem buổi biểu diễn của một ca sĩ đang nổi. Vì mua vé VIP, họ ngồi hàng ghế đầu có góc nhìn đẹp nhất. Khi nữ ca sĩ trên sân khấu đang hát, ánh mắt chợt dừng lại ở Tô Từ dù cô đang đeo khẩu trang. Không màng sân khấu, nữ ca sĩ định xuống sân để xin chữ ký.
May mà nhân viên an ninh và vệ sĩ của Kỳ Độ phản ứng kịp thời, ngăn không cho mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát.
Buổi biểu diễn tất nhiên không thể tiếp tục. Kỳ Độ âm thầm lau hai hàng nước mắt vì bạn gái không chỉ ký tên mà còn chụp hình cùng vài fan nữ lẫn ngôi sao kia.
Nhưng sau khi về nhà, Tô Từ nhận ra cậu buồn nên đã dùng son môi in kín lên ngực và cơ bụng săn chắc của Kỳ Độ, mới tạm dỗ được người bạn trai nhỏ.
Ngày hôm sau, Tô Từ nhận được hàng loạt quà tặng từ các thương hiệu mỹ phẩm lớn: son môi, son kem, mặt nạ môi… Nhiều đến mức cô phải mua riêng một chiếc tủ trưng bày.
Thật ra Tô Từ không mấy thích trang điểm vì mặt mộc của cô vốn đã đẹp, trừ khi cô cố tình hoá trang để tránh bị nhận ra. Nhưng đứng trước ánh mắt trông đợi của Kỳ Độ, cô vẫn lên mạng tìm video hướng dẫn trang điểm để khiến bạn trai có cảm giác thành tựu.
Khi cô đang xem video, nữ beauty blogger bắt đầu nói về quy trình chăm sóc da. Bên cạnh, Kỳ Độ siết chặt tay, ánh mắt tối sầm.
“Bà xã, đắp mặt nạ tay trước đi, để anh giúp em chăm sóc da, trang điểm được không?”
Cậu không thích việc ánh mắt bạn gái cứ dừng lại trên người khác, đặc biệt là dưới video kia còn có rất nhiều bình luận kỳ quặc như “Tỷ ơi, dán dán em với!”
Tô Từ khẽ xoa đầu cậu, mái tóc mềm rối lên ngốc nghếch đáng yêu, môi cong lên nụ cười dịu dàng: “Ừ, A Độ càng ngày càng hiểu chuyện, chị rất vui.”
Phải không? Trái tim Kỳ Độ đang treo cao lập tức dịu lại.
Bạn gái luôn bao dung, luôn thấu hiểu cậu – điều đó khiến Kỳ Độ đôi khi thấy áy náy vì sự hay ghen quá mức, nhưng đồng thời, cảm giác ấy lại càng làm ham muốn độc chiếm trong cậu trỗi dậy dữ dội hơn.
Dưới sự chăm chỉ luyện tập mỗi ngày, kỹ thuật trang điểm của Kỳ Độ tiến bộ thần tốc, gần như sánh ngang chuyên gia.
Mỗi lần Tô Từ trang điểm xong, cô sẽ thưởng cho cậu một nụ hôn – có khi trên má, có khi trên xương quai xanh. Mỗi lần được hôn, gương mặt và trái tim Kỳ Độ như phát sốt, đầu óc choáng váng, lâng lâng như muốn bay lên trời.
Nhưng cảm giác ấy cũng không đủ thoả mãn cậu lâu.
Rất nhanh sau đó, cậu bắt đầu ghen với những đầu bếp giỏi – vì mỗi ngày Tô Từ đều ăn ba bữa do đầu bếp chuyên nghiệp nấu. Kỳ Độ không chịu nổi.
Cậu lao đầu vào học nấu ăn, mua cả chục cuốn sách dạy nấu ăn kinh điển, lợi dụng thời gian bạn gái đi học để thử nấu hết hai chục món, đốt nát gần nửa nhà bếp…
Nhưng cuối cùng, trời không phụ người có lòng. Chưa đến hai tháng, Kỳ Độ đã nắm vững kỹ thuật nấu cơ bản của tám trường phái ẩm thực lớn Trung Hoa, còn đang tiếp tục nghiên cứu nâng cao.
Khi mẹ cậu – phu nhân nhà họ Kỳ – từ nước ngoài về, bà mang theo đủ loại quà muốn đến thăm con trai, nào ngờ vừa vào nhà đã thấy một cảnh không thể tin nổi:
Kỳ Độ mặc tạp dề, tay cầm sạn nấu ăn, dáng vẻ chẳng khác gì người chồng mẫu mực.
“…… Kỳ Độ?”
Bà suýt không nhận ra con trai mình. Khí chất cậu lúc này dịu dàng, ôn nhu, khác hoàn toàn với đứa con trai nghịch ngợm, ưa đua xe, thích mạo hiểm năm xưa.
Hồi ấy, bà vì con mà gần như phát bệnh, huyết áp lên xuống không kiểm soát. Giờ đây lại thấy cậu dịu dàng, điềm tĩnh, lễ phép – quả là phép màu.
Nhưng Kỳ Độ không cảm động gì mấy khi thấy mẹ. Thứ đầu tiên cậu nghĩ đến là thời gian hai người riêng tư với bạn gái bị phá vỡ.
Tuy nhiên, vì là mẹ ruột nên vẫn nằm trong mức chấp nhận được.
Cậu lau khô tay, nhận lấy quà rồi nghiêng người mời vào nhà: “Mẹ, sao mẹ lại đến tận nơi? Vào trong ngồi nghỉ uống tách trà đã.”
Kỳ phu nhân đỏ mắt suýt rơi lệ. Con bà… biết nói lời người rồi?!
Ban đầu bà chỉ muốn tìm một gia sư có nề nếp để dạy con. Không ngờ cuối cùng con không chỉ thay đổi mà còn mang về một cô con dâu hoàn hảo khiến người mẹ như bà không thể không xúc động.
Bà giật lại mấy túi quà, lườm con trai một cái: “Con vào bếp nấu tiếp đi, mấy thứ này là mang cho con dâu mẹ, không có phần con đâu.”
Kỳ Độ ngẫm ra trong nồi vẫn đang nấu, đành rút lui nhưng vẫn không quên căn dặn: “Mẹ nhớ đừng bắt nạt vợ con…”
Kỳ phu nhân cười khúc khích, thằng bé này đúng là bênh vợ đến cùng, gọi “vợ con” mà còn cung kính như gọi tổ tiên.
Bà cũng đâu phải mẹ chồng độc ác gì. Người con dâu có thể khiến con bà thay đổi đến mức này, bà cưng còn không kịp.
Trước khi bước vào phòng khách, bà chỉnh lại đầu tóc, đứng trước gương luyện vài kiểu cười thân thiện.
“Mẹ, sao mẹ chưa vào ngồi? Con pha cho mẹ tách trà hoa nhài, mẹ nếm thử xem có hợp không?”
Một giọng nói trong trẻo, dịu dàng vang lên khiến bà giật mình quay đầu – trước mặt là một cô gái xinh đẹp đến mức không tưởng đang nở nụ cười rạng rỡ với bà.
Trời ơi, tóc mái bà còn chưa chải gọn, khăn quàng cổ cũng lệch sang một bên – vậy mà lại để con dâu tương lai thấy hết, thật muốn xã hội chết!
Sau phút bối rối, bà mới nhận ra điều quan trọng nhất: vừa nãy, cô bé đó gọi mình là gì?
Là mẹ!
Còn pha trà đúng loại bà thích nhất!
Bà được Tô Từ dẫn vào ngồi ở ghế sofa, hai tay ôm chén trà mà chẳng biết giấu tay đâu. Rõ ràng là khách, giờ lại thấy mình giống người bị dẫn dắt.
Tô Từ biết bà thích trà, liền chủ động rót thêm một tách.
Dù Kỳ Độ không thiếu tiền, nhưng hiện tại cậu vẫn chưa thật sự có năng lực kiếm ra của cải. Cả tập đoàn Kỳ thị đều do mẹ cậu – một nữ doanh nhân sắc sảo kiêm Chủ tịch, CEO – gánh vác.
Người ta gọi bà là Kỳ phu nhân không phải vì chồng bà họ Kỳ, mà là vì bà chính là nữ cường nhân nổi bật, tự thân lập nghiệp.
Thế nhưng giờ đây, người đàn bà từng ra quyết định khiến cả thương trường chấn động lại đang cười ngượng ngùng, không ngừng gật gù khen ngợi cô gái ngồi đối diện, thậm chí lấy ra loạt quà tặng quý giá.
“Tô Tô à, con xem thử vòng cổ ngọc trai này có hợp không… Còn chiếc nhẫn ngọc bích này nữa, là đồ nữ hoàng Nhật Bản từng đeo đó, mẹ không dùng tới thì để con dùng làm đồ mới…”
“Chiếc vòng tay phỉ thúy này là truyền thừa của nhà họ Kỳ, vốn định dành cho con gái, tiếc là mẹ không có con gái. May mà có Tô Tô, dù hơi trầm lặng nhưng đẹp quá chừng…”
Tô Từ để mặc bà thử đủ thứ lên người mình, chỉ khẽ phụ họa đôi câu, biểu cảm điềm tĩnh, nhã nhặn khiến bà mẹ chồng càng thêm thích.
Đúng là con dâu chuẩn mẫu! Dịu dàng, đĩnh đạc mà không mất lễ nghĩa. Còn thằng nhóc Kỳ Độ, không biết kiếp trước làm bao nhiêu chuyện tốt mới cưới được người như vậy.
Mới ngồi chưa đầy nửa tiếng, trong đầu Kỳ phu nhân đã lên kế hoạch cho đám cưới thế kỷ, chuẩn bị các tình huống mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, dự tính chia cổ phần tài sản sau này…
Nhưng rất nhanh, bà lại nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng – nét mặt lập tức nghiêm túc trở lại.