Ký túc xá Thanh Hà Viên, phòng 3-201.

Vừa ăn kem, Kim Duyệt vừa tám chuyện rôm rả với bạn cùng phòng.

“Ê, tụi bây nghe chưa? Vụ dưới lầu có người đâm người ấy, là do ba mẹ nuôi của ‘tiên nữ’ Tô Từ kéo đến tận trường học làm ầm lên! Đoán xem chuyện gì xảy ra?”

Lưu Gia Hân đoán mò: “Bị đánh cho một trận?”

Dụ Tình cũng chen vào: “Hay là đến xin lỗi Tô Từ?”

Ai cũng yêu cái đẹp, nếu đổi lại là bọn họ, chắc chắn cũng không nỡ để một cô gái xinh đẹp chịu uất ức. Kiểu gì cũng phải nâng niu như bảo vật.

Kim Duyệt lắc đầu, thần bí nói: “Không phải đâu. Cô giáo chủ nhiệm kể lại, ban đầu cặp vợ chồng kia còn đòi Tô Từ bồi thường tiền viện phí, tinh thần tổn thất, rồi cả tiền thuê người chăm sóc…”

“A? Gì mà vô nhân tính dữ vậy?”

“Khoan đã, chưa hết đâu. Không biết sao, lúc vừa nhìn thấy Tô Từ, hai người đó tự nhiên diễn cảnh ‘cha mẹ hiền lành quay đầu là bờ’.”

“Xạo ghê! Đúng kiểu cha mẹ hút máu. Lừa con gái về nhà rồi đòi tiền, trò cũ mèm trên tiểu lục thư thấy đầy!”

“Đúng chuẩn luôn! Nhưng Tô Từ đâu có tin. Cô ấy lập tức gọi 113 báo công an. Hóa ra cặp đôi kia là tội phạm bắt cóc trẻ con! Tô Từ chính là bị họ nhặt về từ ngoài đường!”

Lưu Gia Hân và Dụ Tình nghe mà giật mình trợn tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng thêm gì thì An Khả Phàm – cô nàng bạn cùng phòng luôn than vãn khổ sở – đã về đến.

Hôm nay là Chủ nhật, nên cô ta quay về sớm, buổi chiều đã có mặt trong phòng.

Ba người còn lại lập tức im re, ngoan ngoãn ngồi làm bài, không dám động tĩnh lớn.

Gần đây An Khả Phàm hay thức khuya cày game, sáng đi học, chiều đi dạy gia sư, cứ về đến phòng là leo lên giường ngủ bù, ai cũng không được làm phiền.

Nhưng hôm nay thì khác hẳn, cô ta lại chủ động bắt chuyện:
“Mấy bà vừa nói Tô Từ hả? Cổ sao vậy? Có chuyện gì xấu không?”

Cô định hỏi xem có phải Tô Từ đã bị Kỳ Độ – cái tên “biến thái” đó – theo dõi và làm chuyện gì quá đáng hay không. Dù gì thì Tô Từ cũng xinh như mộng, mà bị kè kè bám theo như vậy thì sống sao nổi?

Chưa kịp hỏi hết câu, Kim Duyệt đã hào hứng kể lại mọi chuyện, chi tiết đến từng ngóc ngách. Mắt cô lấp lánh sùng bái như fan cuồng, còn chốt hạ thêm:

“Tiếc là tiên nữ Tô Từ với bạn trai chuyển ra ngoài ở rồi. Không thì còn được gặp nhau thường xuyên trong ký túc xá.”

Cô không nhắc đến việc thuê trọ, vì nghe đồn Kỳ thiếu đã mua hẳn căn hộ sát trường, tốt nhất trong khu học xá để ‘tiên nữ’ tiện sinh hoạt. Có người còn kể cuối tuần đi siêu thị gặp ngay Kỳ thiếu toàn thân vũ trang, chọn đồ ăn cực kỳ chuyên nghiệp.

An Khả Phàm nghe xong cau mày: “Cha mẹ người ta đã biết lỗi rồi, còn gọi công an bắt đi làm gì? Không phải hơi quá đáng sao?”

Cô công nhận Tô Từ đẹp thật, đẹp đến mức không ai sánh được, nhưng chẳng lẽ đẹp thì tam quan cũng bay màu theo ngũ quan luôn à?

Kim Duyệt nghĩ cô ta chưa hiểu, liền nhấn mạnh: “Không phải cha mẹ ruột. Là tội phạm buôn người! Báo công an là đúng quá còn gì!”

An Khả Phàm vẫn cố chấp: “Nuôi mười mấy năm rồi mà. Đã nhận ra sai rồi thì sống hòa thuận không tốt hơn sao?”

Lúc này Kim Duyệt im luôn, đã hiểu vì sao mỗi tháng An Khả Phàm bị gia đình vắt kiệt như con nợ – là vì cô ta thật sự thấy như vậy là đúng!

Hồi đầu, An Khả Phàm hay than vãn bị ba mẹ và em trai moi tiền, cả phòng còn thương cảm khuyên cô ta mạnh mẽ lên. Nhưng rồi tháng nào cũng thấy cô ta đều đặn chuyển tiền về, tháng sau lại tiếp tục kể khổ, kiểu gì cũng tự biến mình thành nạn nhân.

Thấy ba người im lặng, An Khả Phàm tưởng mình bị cô lập, mặt cau lại đầy khó chịu.

Đang tính trèo lên giường ngủ thì Kim Duyệt ngập ngừng gọi với theo: “Khả Phàm nè, cái… tiền cậu mượn tớ đầu tháng, giờ cậu có thể trả chưa?”

Sắp hết tháng, Kim Duyệt mới phát hiện tiền tiêu gần cạn, tính lại mới nhớ hồi đầu tháng có cho An Khả Phàm mượn hơn một triệu. Mà suốt tháng nay An Khả Phàm vẫn đi dạy gia sư suốt, nhưng không đả động đến chuyện trả tiền.

Cô cứ nghĩ bạn quên, không đòi vì không thiếu tiền. Nhưng sắp tới sinh nhật bạn thân, cần mua quà, nên đành mở lời.

An Khả Phàm kéo chăn trùm đầu: “Lại giục, lại giục, cứ biết giục! Một triệu thì mua được mạng mày chắc? Tao có nói không trả đâu!”

Lúc này Lưu Gia Hân cũng nhẹ giọng nhắc: “Còn tiền điều hòa tháng này nữa. Tao trả trước trăm nghìn, tính ra mỗi đứa góp 25 là được.”

An Khả Phàm như bị đụng dây thần kinh, gào lên: “Lưu Gia Hân, ý mày là gì? Tao mở điều hòa, tụi bây có xài không?!”

Dụ Tình nhỏ nhẹ phân trần: “Có mà… chỉ là ban ngày bọn tao toàn học ở thư viện, ít về phòng nên dùng cũng không nhiều…”

An Khả Phàm giận sôi máu, mở điện thoại tính chuyển khoản, thì phát hiện số dư chưa đến chục nghìn.

Cô bắt đầu nhớ lại cả tháng qua tiêu gì: ăn toàn nhà hàng hai ba trăm một bữa, một mình đi mấy vòng. Quần áo toàn đồ mấy trăm, mỗi lần mua là ba bộ trở lên. Game thì mua skin đẹp giá từ 88k, 168k đến vài trăm nghìn.

Không đủ tiền, cô lại mở khung chat của Từ Đào – học trò được cô dạy kèm – vốn đã quen nhận chuyển khoản như cơm bữa.

Từ Đào vừa chuyển cho cô 52 nghìn kèm theo lời nhắn: “Cô An, dù đói em vẫn muốn gửi cô chút lòng thành. Cô nhận nhé.”

Chút tiền đó chẳng đủ tiêu gì, nhưng An Khả Phàm vẫn nhận rồi lẳng lặng định mở nhóm gia đình mượn gấp. Vừa mở, cô liền thấy cả loạt tin nhắn đòi tiền từ cha mẹ, còn dọa nếu không gửi sẽ làm ầm lên tận trường.

Cô thở phào – thôi thì cứ làm ầm đi. Rồi họ cũng sẽ giống như ba mẹ nuôi của Tô Từ, nhận ra lỗi lầm thôi.

Kim Duyệt thấy cô thật sự túng thiếu, cũng đành nhường thêm một tháng.

“Nè Khả Phàm, tụi mình đi đăng ký học bổng của tập đoàn Kỳ Thị đi. Nghe nói điều kiện dễ lắm, có thể đăng ký cùng lúc mấy loại luôn.”

Kỳ Thị là tập đoàn số một cả nước, học bổng họ tài trợ điều kiện còn dễ hơn mấy quỹ khác, mà cả bốn người trong phòng đều đủ tiêu chuẩn.

Ai ngờ An Khả Phàm như phát điên, gào lên từ chối: “Không! Không đi! Đừng hại tao!”

Bộ tưởng cô ngu sao? Nộp hồ sơ xin học bổng phải khai đủ thông tin cá nhân, lỡ Kỳ Độ biết thì sao? Hắn là tên điên, kiểu gì cũng theo dõi cô rồi bắt cóc, ép cưới…

Kim Duyệt nghẹn lời, kem trong tay cũng không buồn ăn nữa. Hai người kia thì nhìn cô như thể đang xem một đứa bị thiểu năng trí tuệ.

Kỳ Độ giờ có bạn gái đẹp như tiên rồi, ai mà rảnh di tình biệt luyến?

Huống hồ, cho dù hắn có rảnh thật, thì cả ký túc xá này một đứa cũng có thể quật cho hắn một phát về trời. Cái kiểu bị ép cưới của An Khả Phàm, đúng là chỉ có trong đầu cô ta mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play