Nghĩ tới đây, Lục Vân Hách theo bản năng ngẩng đầu, ánh mắt quét qua sân thể dục đã vắng tanh sau giờ giải tán, chỉ còn nắng gay gắt tỏa ra từng đợt sóng nhiệt lập lòe.
Bóng dáng cô gái kia đã biến mất khỏi tán cây nơi nàng từng đứng.
“Cho năm người ở lại đây canh chừng, những người còn lại tản ra kiểm tra ký túc xá nam nữ, có tình huống gì lập tức báo cáo.”
Lục Vân Hách nhanh chóng phân công công việc cho các huấn luyện viên khác. Nhưng đúng lúc xoay người, ánh mắt anh thoáng liếc qua một mảnh vải ngụy trang lộ ra sau bồn hoa, lập tức bước nhanh đến đó.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến người ta sởn gai ốc.
Trên mặt đất là một thứ gì đó đen sì, méo mó, da thịt nửa như đã thối rữa, tỏa ra mùi hôi tanh, gân xanh nổi đầy, đôi mắt trắng dã trợn trừng, khóe miệng rỉ ra chất dịch nhầy nhụa.
Thứ ấy không thể gọi là người nữa. Tay chân bị vải ngụy trang trói chặt, miệng bị nhét một cục vải, chỉ còn biết giãy giụa như giòi bò.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play