Một chiếc xe thương vụ màu đen, dáng vẻ giản dị đến mức chẳng có chút gì nổi bật, lặng lẽ băng qua khu phố phồn hoa. Nó men theo con đường cây xanh vắng người, chạy một mạch lên lưng chừng núi.
Khi đến cổng lớn bằng sắt, cánh cổng đã được mở ra sẵn, nhường lối cho xe đi vào. Sau khi vào trong, xe tiếp tục chạy dọc bờ sông bên rừng phong thêm gần một phút nữa, mới lờ mờ hiện ra bóng dáng kiến trúc của ngôi biệt thự.
Đêm khuya, khắp trang viên im ắng đến kỳ lạ. Chỉ có tiếng bánh xe nghiến lên lá cây khô lạo xạo. Chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại trước cánh cổng lớn như ban ngày của căn biệt thự. Quản gia đã đứng chờ sẵn bên ngoài, thấy xe dừng lại liền tiến đến mở cửa.
Từ trong xe bước ra là một người đàn ông chân dài, dáng cao, gương mặt sắc lạnh. Khi ánh mắt sắc bén của Kỳ Vân Kính nhìn thấy quản gia, vẻ mặt thoáng dịu đi một chút. Hắn mở miệng, giọng trầm ấm mang theo lực hút khiến người nghe ngứa tai: “Hôm nay bà nội thế nào?”
So với khí chất mạnh mẽ đầy áp đảo của Kỳ Vân Kính, quản gia tóc bạc trắng lại mang vẻ hiền hậu như một ông Phật Di Lặc. Ông cười đáp: “Hôm nay tinh thần lão phu nhân không tệ. Có cậu Nhiên trò chuyện cùng, buổi trưa còn uống thêm một chén canh, ngủ trưa cũng dài hơn nửa tiếng, tối còn đi dạo trong sân nữa.”
Nghe vậy, Kỳ Vân Kính khẽ hạ mắt, trong ánh mắt có chút dịu lại. Với Ôn Nhiên, nếu cậu ấy có thể khiến bà nội vui vẻ trong khoảng thời gian cuối đời, cho dù hợp đồng kết thúc, về sau Kỳ Vân Kính quan tâm cậu ấy nhiều hơn một chút cũng không sao, miễn là cậu ta biết điều.
Đêm đã khuya, sợ làm bà nội tỉnh giấc, hắn không định vào thăm mà quay người về phòng. Đang đi nửa đường, chợt ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức không nên có vào lúc này trong hành lang.
Kỳ Vân Kính dừng chân lại. Từ phía sau, có tiếng động. Quay đầu nhìn, liền thấy một chàng trai có vẻ còn trẻ con đang bưng một tô mì thịt bò nóng hổi đi tới.
Ánh mắt Kỳ Vân Kính hơi nheo lại. Trước đây hắn đã điều tra Ôn Nhiên, nên chưa gặp đã có sẵn ấn tượng ích kỷ, ham lợi, sĩ diện, lười biếng, sống dựa vào người lớn. Chỉ đến khi thầy qua đời mới phải tự lập. Nhưng cũng chỉ là ngoài mạnh trong yếu, thích mơ mộng hão huyền.
Kỳ Vân Kính không xem trọng xuất thân, nhưng lại đề cao thực lực. Người như Ôn Nhiên, hắn không đến mức chán ghét, nhưng cũng chẳng thích. May mắn thay, kiểu người này lại dễ kiểm soát, dỗ ngọt thì ngoan, không nghe lời thì cho roi vọt.
Nhưng khi chính mắt nhìn thấy Ôn Nhiên, Kỳ Vân Kính lại không thể đem hình ảnh trước mắt gán vào những đánh giá trong tài liệu. Người này quá sạch sẽ, sạch đến mức khiến người ta không thể ghét nổi.
Ôn Nhiên, vì lo nước canh tràn ra ngoài, nên bước đi rất cẩn thận. Nhìn thấy người đứng phía trước, cậu ngẩng đầu lên theo bản năng. Vừa nhìn liền thấy gương mặt đẹp đến mức trời cũng phải ghen, nhưng lại toát ra khí lạnh khiến người khác không dám thở mạnh. Dù gương mặt Kỳ Vân Kính không có biểu cảm gì, nhưng cũng đủ khiến người khác sợ ch.ết khiếp.
Tiếc là Ôn Nhiên không phải người dễ hoảng sợ. Trong căn nhà rộng lớn đến hoang vắng này mà nhìn thấy Kỳ Vân Kính, cậu liền cười híp mắt, má lúm đồng tiền hiện ra, dịu dàng hỏi: “Anh có đói không? Em mới nấu mì, còn dư, nếu anh đói thì để em múc cho anh một tô.”
Đây là lần thứ ba Kỳ Vân Kính gặp Ôn Nhiên. Lần đầu là từ lời bà nội kể, rằng họ có một mối hôn ước từ khi còn nhỏ do ông nội hai bên sắp đặt. Bà nói Ôn Nhiên có số mệnh tốt, có thể giúp hắn hóa giải tai họa trong đời. Dù lúc đó hắn và cậu ấy còn chưa biết gì.
Lúc ấy, cả gia đình Kỳ Vân Kính đều phản đối. Dù họ có tiếp xúc với phong thủy và số mệnh, nhưng cũng không tin mù quáng đến mức dùng điều đó để quyết chuyện hôn nhân. Thế nên ai cũng xem như chuyện chưa từng tồn tại.
Sau này, ông bà cha mẹ lần lượt qua đời, một mình Kỳ Vân Kính gánh vác cả gia tộc. Vừa ổn định gia sản xong, bà nội lại mắc bệnh nan y. Vì bà đã già, không chịu nổi điều trị phức tạp, đành chỉ cố gắng giảm nhẹ đau đớn. Không ngờ gần đây, bà liên tục mơ thấy ông nội, nhắc đi nhắc lại chuyện hôn sự.
Người già thường tin những điều mà người trẻ cho là mê tín. Dù Kỳ Vân Kính không tin, nhưng nếu điều đó giúp bà yên tâm, thì kết hôn cũng không phải chuyện quá phiền. Tuy nhiên, hắn muốn biết rõ Ôn Nhiên là người như thế nào. Không thể chỉ dựa vào lời kể.
Lần thứ hai họ gặp là khi đi đăng ký kết hôn. Không có hôn lễ rình rang. Hắn nói kết hôn trước, sau sẽ bồi dưỡng tình cảm. Ôn Nhiên cũng đồng ý chờ đến sau khi tốt nghiệp đại học mới làm lễ. Bà nội chấp nhận, hắn thấy Ôn Nhiên cũng rất biết điều.
Lần này là lần thứ ba. Nhìn Ôn Nhiên ung dung bưng đồ ăn đêm như thể là chủ nhà khác trong căn biệt thự này, mày Kỳ Vân Kính khẽ nhíu lại.
Ôn Nhiên thấy người không đáp, vẫn cười nói: “Anh ăn không? Không thì em về phòng luôn.”
Một lúc sau, Kỳ Vân Kính mới lạnh nhạt mở miệng:
“Dùng bữa thì có phòng ăn.”
Ôn Nhiên “à” một tiếng, nhưng không nghe theo:
“Em còn mở máy tính trong phòng, ăn khuya mà không xem phim thì mất hứng lắm.”
Nói xong tiếp tục đi về phòng, còn nói: “Cảm phiền tránh đường một chút.”
Tuy hành lang rộng, nhưng Kỳ Vân Kính đứng ngay giữa đường. Đường vòng thì sợ đổ canh, Ôn Nhiên quyết định đi thẳng.
Kỳ Vân Kính trầm mặc, mắt hơi rũ xuống, nhìn chằm chằm Ôn Nhiên như đang quan sát kỹ càng. Cuối cùng nghiêng người nhường đường. Đây là lần đầu tiên sau 27 năm sống trong căn nhà này, hắn phải tránh đường cho người khác.
Ôn Nhiên suýt nữa không nhịn được bật cười. Sợ chọc giận hắn, cậu chỉ lễ phép cảm ơn rồi nói “chúc ngủ ngon”, tiếp tục đi bước nhỏ về phòng.
Nhưng khi đi ngang qua, Ôn Nhiên vẫn lén hít một hơi thật sâu, người này như tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt vậy. Dù không thể dùng được, nhưng cảm nhận một chút cũng thấy đã lắm. Từ nhỏ tới giờ, đây là lần đầu cậu thấy người “lấp lánh” đến thế.
Ôn Nhiên không sợ Kỳ Vân Kính. Không phải vì đã đọc tiểu thuyết nên biết rõ tên này là ai, tiểu thuyết là tiểu thuyết, còn hiện thực là một thế giới sống động với những con người có máu thịt. Nếu vẫn mang theo lối nhìn định kiến, cậu sớm muộn gì cũng ch.ết chẳng rõ nguyên nhân.
Cậu không sợ Kỳ Vân Kính là bởi trên người hắn toát ra khí chất của một người làm nhiều việc thiện, thứ ánh sáng vàng kim đặc biệt, biểu hiện cho công đức. Những người có công đức lớn, kiếp sau sẽ được phúc báo, thậm chí có thể được trời che chở.
Kỳ Vân Kính toàn thân sáng rực, lại mang vận mệnh đã đến cực hạn. Có lẽ hắn đã làm người tốt suốt chín kiếp, chỉ cần thêm một kiếp nữa là hoàn thành “mười kiếp làm người lương thiện”.
Người ta nói, làm người tốt mười kiếp có thể thoát khỏi luân hồi. Nhưng “chín” đã là cực hạn, muốn vượt qua thì cần tạo hóa lớn lao. Nếu thất bại ở kiếp này, mọi công đức trước đó sẽ đổ sông đổ bể. Đây chính là “kiếp nạn” của Kỳ Vân Kính.
Ôn Nhiên tuy nhìn ra vấn đề, nhưng không giúp được gì. Đây là chuyện vượt quá khả năng của cậu. Chỉ có thể ngưỡng mộ ánh sáng ấy từ xa.
Với Kỳ Vân Kính, chỉ cần không đụng đến giới hạn của hắn, thì sẽ không sao. Nhưng nếu nghĩ người như Kỳ Vân Kính là “thánh mẫu” thì sai hoàn toàn. Người lương thiện và thánh mẫu là hai chuyện rất khác nhau.
Hi sinh bản thân để cứu người là thiện. Bảo vệ trăm triệu người bằng cách hi sinh vạn người, cũng là thiện. Có thiện không vấy máu, cũng có thiện sinh ra từ máu. Cốt lõi là kết quả cuối cùng. Chỉ tiếc, thiên hạ luôn ưa cái thiện dễ thấy, còn “đại thiện” thì phải cần thời gian để chứng minh.
Ai mà biết chứ, Kỳ Vân Kính có lẽ đã phải trải qua chín kiếp máu đổ mới có được ánh sáng rực rỡ như hiện tại.