Thuốc của Quách thái y quả thực rất hiệu nghiệm. Đến nửa đêm, sốt của A Oanh dần có dấu hiệu thuyên giảm.
Sáng sớm, ánh nắng mờ nhạt dịu dàng xuyên qua tấm rèm sa hồng nhạt, chiếu lên gương mặt tái nhợt của A Oanh. Sau vài ngày mê man, A Oanh ôm chăn ngồi dậy, đầu óc đau nhức.
“Phu nhân tỉnh rồi! Phu nhân tỉnh rồi!” Ngọc Nhụy kinh hỷ kêu lên.
Tấm rèm bị người từ bên ngoài vén lên. Tử Tô mừng đến phát khóc, quỳ xuống đất, nước mắt lăn dài, “Phu nhân!”
A Oanh dụi mắt, vừa mừng vừa ngạc nhiên, nắm tay Tử Tô, hỏi: “Tử Tô, ngươi… ngươi về từ khi nào?”
Tử Tô vội vàng đỡ A Oanh, nói: “Phu nhân đừng cử động!” Rồi tiếp tục: “Hôm qua, sau buổi trưa, nô tỳ được thả về. Chu đại ca cũng được thả cùng. Ngày đó, Chu đại ca bị Từ Hãn đánh vào gáy, nhưng giờ đã không sao. Đại gia sai người kê thuốc cho Chu đại ca, hôm qua cũng thả hắn về cùng nô tỳ.”
“Phu nhân, sao người đang khỏe mạnh lại bệnh nặng thế này? Bây giờ người cảm thấy thế nào, có khó chịu không?” Tử Tô đau lòng, nước mắt lại chực trào ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play