Trong phòng sinh, Vân Hương vừa nhìn thấy đứa nhỏ mới chào đời, trên gương mặt đã lộ ra nụ cười nhẹ nhõm. Nhưng ngay khoảnh khắc hấp hối, nàng chậm rãi chuyển ánh mắt về phía Thẩm Văn Đức, cố gắng dùng chút hơi tàn cuối cùng để thốt lên: “Tứ cô nương… ta muốn gặp… Tứ cô nương…”
A Oanh được Tử Tô và Quế Chi đỡ, vội vã bước đến bên cạnh Vân Hương. Nàng nắm chặt tay Vân Hương, nghẹn ngào nói: “Ngươi sẽ không sao đâu, Vân Hương. Ngươi phải nghĩ đến Thất lang! Nếu ngươi ra đi, Thất lang sẽ ra sao?”
Vân Hương hơi thở yếu ớt, giọng nói mong manh: “Tứ cô nương, năm đó ngươi đã cứu ta một lần, nhưng ta lại lấy oán báo ân, phản bội ngươi, bán ngươi cho Vương mụ mụ. Có lẽ đây chính là thiên đạo luân hồi, là số mệnh của ta.”
“Ngươi vốn là người thiện lương, bất kể được mất, vẫn cứu ta thêm một lần nữa. Nếu không có ngươi, e rằng ta đã chẳng sống nổi đến hôm nay để sinh hạ đứa nhỏ này.” Vân Hương khẽ nghiêng mặt, ánh mắt dịu dàng nhìn đứa trẻ sơ sinh trong tã lót. “Chỉ tiếc, ta và đứa nhỏ này hữu duyên vô phận. Ta không trách bất kỳ ai, chỉ tại mệnh ta không tốt. Tứ cô nương, ta muốn gửi gắm đứa nhỏ này cho ngươi.”
“Ta còn… còn một đệ đệ, năm nay mười bốn tuổi, nhỏ hơn Ngũ thiếu gia hai tuổi. Ngày sau, nếu cô nương cần dùng đến, nó nhất định sẽ vì ngươi vượt lửa băng sông, không từ nan…”
“Đừng nói nữa, Vân Hương, đừng nói nữa!” A Oanh nước mắt lăn dài, nghẹn ngào cắt lời.
Vân Hương cuối cùng hướng mắt về phía Thẩm Văn Đức.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play