Tiếng khóc tê tâm liệt phế của nữ nhi Tuy Tuy vang vọng không ngừng bên tai. Trong căn phòng phía tây, cả ngày không thấy bóng dáng mẫu thân, Tuy Tuy khóc lóc ầm ĩ chẳng chịu dừng, dù ai bế cũng không nín. Miệng nhỏ xíu cứ nức nở gọi “mẫu thân bằng giọng non nớt.
Bùi Nguyên Tự bước tới cửa chính phòng, nhưng đành phải quay sang phòng phía tây để bế Tuy Tuy lên dỗ dành.
“Phụ thân!”
Tuy Tuy ủy khuất đến mức đôi mắt phượng đỏ hoe, lao vào lòng hắn. Lông mi dài của tiểu cô nương ướt đẫm, giọt nước mắt trong veo lăn dài, đôi đồng tử đen láy như vừa được nước rửa qua. Ánh mắt ấy chẳng khác gì vẻ ủy khuất của A Oanh ngày nào.
Hắn dùng khăn tay lau đi những giọt lệ trên mặt nữ nhi. Tuy Tuy nắm lấy tay phụ thân lắc đầu nguầy nguậy, nức nở: “Ô ô, mẫu thân,..!”
“Mẫu thân bị bệnh, nếu Tuy Tuy đến gần cũng sẽ bị lây. Tuy Tuy ngoan, nghe lời phụ thân nhé.”
Giọng nam nhân ôn nhu vang lên trong phòng, tiếng khóc của nữ nhi dần nhỏ lại. Tử Tô, Quế Chi và bà vú đứng bên ngoài đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT