Tiếng gió thổi qua, mang theo âm thanh xào xạc. Bỗng nhiên, từ trong rừng rậm vang lên một tiếng hí dài, như xé toạc chân trời!
Bùi Nguyên Tự giương cung, mũi tên trong tay lao vút ra như sao băng. Dưới thân, Chiếu Dạ Bạch bất an giậm chân, khiến mũi tên lệch khỏi quỹ đạo, bay thẳng vào một bụi cỏ bên cạnh.
Mọi người đều sững sờ. Chu Vương, người có tài săn bắn không thua kém hắn, bật cười lớn, nói: “Hóa ra Túc Chi, ngươi cũng có lúc thất thủ…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã trầm giọng ngắt lời. Bùi Nguyên Tự chắp tay, hướng về phía Thành Gia Đế bẩm tấu: “Khởi bẩm bệ hạ, thần vừa chợt nhớ ra khi đi săn dường như đã làm rơi một khối ngọc bội. Đó là vật gia truyền của thần, không thể để mất. Xin bệ hạ cho phép thần quay lại tìm kiếm!”
Thành Gia Đế hơi ngạc nhiên, nhưng thấy Bùi Nguyên Tự nói vật đó quan trọng, bèn gật đầu: “Được rồi, đi đi, không cần vội. Tìm được thì trở lại.” Nói xong, ông ra hiệu cho tả hữu.
Một tiểu thái giám bên cạnh Thành Gia Đế vội vàng chạy theo, định hỗ trợ hắn tìm ngọc bội.
Ánh mắt Chu Vương thoáng trầm xuống, trong đáy mắt như có một tia lạnh lẽo lướt qua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT