Trong phòng ngủ của Thẩm Quyết, Phúc Nhi bưng chậu nước ấm tiến vào, cẩn thận lau vết thương trên miệng cho cả hai người. Cả Thẩm Quyết lẫn Bùi Nguyên Tụng đều đau đến mức xuýt xoa hít khí lạnh.
“Ngũ thiếu gia, sao ngài lại cùng Tứ thiếu gia hồ nháo như vậy? Nếu lỡ làm người bị thương nặng thì biết làm sao đây? Thiếu gia, xin ngài, sau này ngàn vạn lần đừng đánh nhau với Tứ thiếu gia nữa, coi như ta cầu xin ngài!” Phúc Nhi vừa lau nước mắt, vừa tự trách mà khóc nức nở.
Thẩm Quyết vốn thể chất suy nhược, lại sắp đến kỳ thi chỉ còn chưa đầy mười ngày. Phúc Nhi thực lòng lo lắng, sợ thiếu gia sẽ vì chuyện này mà khạc máu, phát sốt, hay sinh bệnh. Nếu chẳng may xảy ra bất trắc, nàng biết phải ăn nói thế nào với đại ca và Tứ cô nương đây?
Thẩm Quyết nhíu mày, giọng lạnh lùng: “Lại khóc nhè rồi. Đánh thì đã đánh, ngươi cứ thoa thuốc là được.”
Bùi Nguyên Tụng nhìn Phúc Nhi, thầm nghĩ người này thật không biết thương hoa tiếc ngọc. Hắn cười, nói với Phúc Nhi: “Phúc Nhi muội muội, đừng sợ. Thẩm Thụy bị đánh là đáng kiếp. Ta và thiếu gia nhà ngươi còn thấy đánh hắn nhẹ quá đấy. Lần sau nếu hắn còn dám bắt nạt ngươi hay thiếu gia nhà ngươi, cứ đến Vệ Quốc Công phủ tìm ta, ta sẽ đứng ra bênh vực cho!”
Hắn tưởng sẽ nhận được ánh mắt sùng kính và cảm kích từ tiểu cô nương, nào ngờ Phúc Nhi lại cau mày, trừng hắn một cái, rồi quay sang ngồi cạnh Thẩm Quyết, cẩn thận thoa thuốc lên những vết bầm tím trên mặt thiếu gia.
Bùi Nguyên Tụng ngẩn người, bối rối nhìn chằm chằm Phúc Nhi. Nha đầu này sao lại trừng hắn? Hắn vừa định lên tiếng hỏi thì Thẩm Quyết đã cắt ngang: “Tụng Ngũ gia hôm nay sao lại đến đây? Chẳng lẽ tỷ tỷ ta xảy ra chuyện gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT