Hoàng hôn dần buông xuống, vài ngôi sao lấp lánh rải rác trên chân trời, tỏa ánh sáng mờ nhạt.
Tam Thất tháo một chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên của sơn động, đặt lên một tảng đá lớn hình vuông bên trong. Tảng đá này nằm giữa núi giả, vốn dĩ Tam Thất định rời đi, nhưng khi nhìn thấy nó, trong lòng chợt nảy ra ý định. Tam Thất bước tới, thổi sạch bụi bẩn, rồi dùng khăn lau mặt đá cho khô ráo. Sau đó, mới ra ngoài gọi Thẩm Oanh.
Lúc Tam Thất lau tảng đá, Bùi Nguyên Tự vô tình liếc nhìn vài lần nhưng không để tâm. Hắn vẫn đứng quay mặt về phía cửa động. Không lâu sau khi Tam Thất rời đi, từ phía sau vang lên một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển.
Tiếng bước chân dừng lại ở cửa động, rồi bất ngờ lao nhanh về phía hắn. Một đôi tay từ phía sau ôm chặt lấy hắn.
“Đại gia, thiếp nghe nói triều đình ban thưởng cho ngài, đến ba trăm hộ phong ấp! Ngài thật lợi hại!”
Giọng nói ngọt ngào, kiều diễm của thiếu nữ vang vọng trong sơn động không rộng lắm. Bùi Nguyên Tự xoay người lại. Thẩm Oanh vẫn ôm hắn, ngẩng mặt từ ngực hắn nhìn lên, đôi mắt hạnh lấp lánh ngưỡng mộ xen lẫn chút ngượng ngùng, long lanh như mặt nước.
“Đứng ngay ngắn, không được phép lả lơi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT