Lưu Lan Thảo mất đi chiếc vòng tay mới, lòng như bị nhỏ máu, mỗi giọt như hạt châu thấm vào tim. Bà không cam tâm, chỉ mong lấy được sính lễ của Tô Ất để bù đắp phần thiệt thòi này.
Ai ngờ nhà họ Chung chẳng buồn nể tình chút nào. Đến lúc đưa sính lễ, không những không cho thêm, mà thậm chí còn tính toán kỹ càng — muốn mang sính lễ đến tận nơi Tô gia!
Vinh nương tử, bà mối ấy, còn ra vẻ đương nhiên, giọng thì nhẹ mà ý lại sắc như dao:
“Ta còn tưởng Lan Thảo ngươi là người hiểu chuyện, sao chuyện này lại sinh hiểu lầm? Thôi thì cũng trách ta trước đó chưa nói rõ. Ất ca nhi họ Tô, là người nhà họ Tô, thành thân thì sính lễ phải đưa về Tô gia. Dù Tô gia có bỏ mặc Ất ca nhi bao năm nay, về tình về lý, lễ hỏi này cũng không thể để lại nhà ngươi.”
Nghe tới đây, Lưu Lan Thảo tức tới tím mặt. Bà đoán chắc Vinh nương tử đã nhận chỗ tốt của nhà họ Chung. Bà tức giận mắng:
“Các ngươi có ý gì? Nhà họ Chung là thổ phỉ chắc? Không mang theo một hạt gạo mà cũng đòi cưới tiểu ca nhi nhà người ta à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play