Không biết là bà Nhậm thật sự bị điếc hay đang giả vờ điếc nữa, mặc cho Quách Linh Linh la hét, chửi rủa thế nào, bà ta cũng chẳng thèm để tâm, chăm chăm vào việc đánh tiểu nhân.
Quách Linh Linh tức đến nỗi đầu muốn bốc lửa, giơ chân định đạp thẳng vào mặt bà cụ.
Thôi xong, làm sao mà để vậy được. Dù có cãi nhau thế nào thì cũng không thể ra tay đánh người già, dù là dùng chân đi nữa cũng không được. Tôi thì cũng thông cảm cho hoàn cảnh của Linh Linh thật, nhưng có tức giận cỡ nào thì cũng chưa đến mức phải ra tay với người lớn tuổi như vậy chứ?
Tất nhiên, cái chuyện tôi từng đè Tát Sa Bà xuống nước đánh một trận thì không tính — vì bà đó là quỷ rồi, không thể tính là người già nữa.
Tôi vội đặt hết đồ trên tay xuống, chạy vội tới chỗ Quách Linh Linh, ôm ngang người cô ấy lại, không để cô ấy phạm sai lầm. Lỡ mà một cước đạp chết bà cụ thiệt thì cô không phải vô tù à?
Huống hồ, chuyện của Tát Sa Bà còn sờ sờ ra đó — với người già mà tử tế một chút cũng chẳng thiệt gì. Phải biết là mấy cụ già đó cơ bản đều sẽ chết trước mình, mà nếu chọc giận họ, đến lúc chết họ lại mang mình theo thì chỉ có nước toi mạng.
Quách Linh Linh bị tôi ôm, cũng bình tĩnh lại, sau khi thoát ra khỏi vòng tay tôi, muốn nói lời cảm ơn, nhưng lại không thốt nên lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT