Dư Bân sờ trán, nói: “Người cầm ô? Chưa nghe qua bao giờ.”
Tôi chẳng thèm để ý anh ta, nghề của chúng tôi vốn dĩ thuộc loại không chính thống, anh ta chưa nghe qua cũng là lẽ thường tình. Bỗng dưng, Dư Bân bước tới trước mặt tôi, bất ngờ giật tung áo tôi ra, xé toạc miếng vải băng ngang ngực. Tôi giật mình lùi lại mấy bước, chỉ tay mắng anh ta: “Chán sống rồi hả?!”
Anh ta hừ một tiếng: “Bảo sao ngay từ lần đầu nhìn thấy cậu, tôi đã thấy trên người cậu đầy oán khí. Thì ra là có chuyện mờ ám thật. Nói đi, cậu là người hay ma?”
Người tôi đầy oán khí? Trước đó con ma nữ váy đỏ cũng từng nói như thế, giờ Dư Bân cũng nói y chang, chắc chắn không phải chuyện đùa. 
Tại sao trên người tôi lại có nhiều oán khí đến vậy? Chuyện này phải điều tra cho rõ. Nhưng trước mắt, tôi cần phải giải thích rõ ràng với Dư Bân, nếu không thì anh ta sẽ không bỏ qua cho tôi.
Thế là tôi kể lại sơ lược chuyện mình gặp con ma nữ váy đỏ, Dư Bân nghe mà tặc lưỡi liên tục, nhưng sau đó anh ta lại đưa ra kết luận: cái con mắt mọc trên ngực tôi, chắc chắn không liên quan gì đến con ma nữ đó. Vì oán khí tỏa ra từ con mắt ấy không phải loại vong hồn tầm thường có thể phát ra.
Tôi cũng biết nó không liên quan đến con ma kia, nhưng vậy thì là do cái gì? Ngay cả Dư Bân, làm đạo sĩ mười mấy năm, cũng không nói rõ được. Trên đời còn rất nhiều thứ mà con người chúng ta không thể lý giải nổi.
Nhưng có một điều có thể chắc chắn rằng con mắt đó liên tục phát ra oán khí. Nếu cứ để mặc thế này, chưa tới ba ngày, xung quanh tôi sẽ đầy những người "bạn" đến từ âm phủ. Khi đó, e là mạng tôi cũng không giữ nổi.
– Vậy anh có cách gì không? – Tôi hỏi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play