Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Giang Vu Tẫn đã dò hỏi được đầu đuôi sự việc: thì ra Từ Cao là người đang điều tra vụ mất tích bí ẩn ở khu Đông. Trên đường truy theo dấu vết một người từng bước vào biệt thự này, anh ta cũng bị kéo vào. 

Nhưng vừa vào trong thì người kia đã mất tích ngay trước mắt. Ngay sau đó, Từ Cao phát hiện nơi đây hoàn toàn mất tín hiệu, không thể liên lạc với bên ngoài. Cửa sổ đều chỉ là vật trang trí, không thể phá vỡ.

Cả hai rời khỏi căn phòng vừa nãy. Ngay khoảnh khắc bước ra, ánh sáng chợt bừng lên. Đôi mắt chưa kịp thích ứng khiến người đi trước như Từ Cao phải khẽ nheo lại.

Giang Vu Tẫn đưa mắt nhìn quanh. Họ đã vào một phòng khách. Căn phòng rõ ràng đã lâu không có ai ở. Đồ đạc phủ đầy bụi, kéo thử một nửa bức rèm thì bên dưới còn lăn lóc một vài khúc gỗ và quả bóng cao su nhỏ.

Từ Cao cầm chắc khẩu súng, cảnh giác đảo mắt quan sát xung quanh. Trong khi đó, Giang Vu Tẫn chắp tay sau lưng, cúi người ngắm nghía một bức ảnh cũ rơi trên mặt quầy.

Từ Cao tiến lại gần, lau bụi trên bức ảnh rồi cùng nhìn xem.

Bức hình là một tấm chụp trong nhà: một người phụ nữ tóc xoăn, trên đầu gối đang ôm một con mèo con, bên cạnh đứng một cậu bé trông rất ngoan và dễ thương.

Giang Vu Tẫn chỉ tay giới thiệu: “Đây là chủ thuê của tôi. Còn đây chính là con mèo mà tôi đang tìm.”

Tấm ảnh mà Hứa tỷ đưa cho hắn trước đó bị rách mất phần này, chính là phần có cậu bé.

Từ Cao khẽ nhíu mày. Anh nghiêng đầu, vừa lúc nhận ra trên chiếc sofa phía sau có những vết cào thật lớn, nhìn thôi cũng đủ thấy rợn người.

Anh còn chưa kịp ngăn lại thì Giang Vu Tẫn đã tò mò bước lại gần xem.

Lớp vải sofa bị xé toạc, bên trong lớp đệm lòi cả ra ngoài. Trên đó lấm tấm những vệt đỏ sẫm đã khô, loang thành từng mảng trên nền vải nâu. Bên cạnh còn vương vãi những mẩu vụn gì đó không rõ là từ đồ vật hay…người. Mùi tanh gay mũi vẫn còn phảng phất trong không khí, nhưng ít nhất những vết máu đó đã khô từ lâu, không phải mới.

Giang Vu Tẫn khẽ nâng mí mắt, im lặng quan sát một lúc rồi bình thản mở miệng: “Chậc, ai lại bày bừa tương cà khắp nơi thế này. Không có tí ý thức vệ sinh gì cả.”

Câu nói nhẹ tênh, nhưng nghe xong chỉ biết câm nín vì quá… vô cảm.

Hắn quay sang nhìn Từ Cao, còn hỏi lại: “Anh thấy có đúng không?”

“…”

Từ Cao cứng đờ một chút, cuối cùng chỉ gật đầu: “Đúng vậy.”

Anh dẫn Giang Vu Tẫn rời khỏi phòng khách, cẩn thận di chuyển sang một nơi khác.

Ở đó vẫn không có ai.

Phòng tuy không lớn bằng phòng khách, nhưng ít nhất vẫn có chút ánh sáng le lói, đủ để thấy rõ mọi thứ bên trong.

Đây là một phòng của trẻ con. Tường sơn màu lam nhạt, trên sàn trải thảm dày. Trên tấm thảm bày biện đủ loại đồ chơi trẻ em, tổng thể tạo nên cảm giác ấm áp, dễ chịu.

Chỉ có một góc là hơi lạc điệu. Ngay cạnh bàn học gần cửa sổ, một chiếc ghế gãy đổ nằm nghiêng, trên mặt bàn còn vết máu đỏ sẫm loang lổ. Một cuốn vở bị vò nhàu vẫn mở ra trên bàn.

Từ Cao vẫn cầm súng cảnh giác, trong khi công dân nhiệt tình Giang Vu Tẫn chủ động bước tới, cầm cuốn vở lên xem xét nội dung bên trong.

Đây có vẻ là nhật ký của một đứa trẻ. Trên bìa ghi rõ ràng hai chữ "Hứa Thông", nét chữ còn khá non nớt.

[Ngày 6 tháng 5 năm 30]
Sau khi ba biến mất, Tiểu Mễ cũng không thấy đâu. Mẹ trông rất buồn.

[Ngày 7 tháng 5 năm 30]
Mẹ mua cho con một quả bóng cao su mới, nhưng hôm nay trời mưa, chỉ có thể chơi trong nhà.

Nhật ký chỉ có vài dòng như vậy, rồi phía sau là một khoảng trống rất lớn. Mãi cho đến phần đã mở sẵn lúc trước mới tiếp tục xuất hiện thêm nội dung.

[Ngày 9 tháng 4 năm 32]
Tiểu Mễ đã trở về, con và mẹ đều rất vui. Nhưng nó không chịu ăn gì cả, chúng con đều rất lo.

[Ngày 10 tháng 4 năm 32]
Hôm nay mẹ không có nhà. Tiểu Mễ vẫn không chịu ăn. Con nghe thấy tiếng nó đi xuống lầu, đợi một chút con sẽ...

Nhật ký dừng lại đột ngột ở ngày 10 tháng 4. Trang giấy bị vò đến nhăn nhúm, như thể đã bị ai đó giãy giụa trong lúc viết. Những trang sau thì trống không, không có thêm một chữ nào.

Căn phòng rơi vào im lặng.

Từ Cao trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Đây là căn phòng cuối cùng ở tầng một. Cả tầng này tôi đã lục soát hết. Anh đừng đi lung tung, tôi sẽ lên tầng hai xem.”

Giang Vu Tẫn nhẹ nhàng gật đầu, đặt lại cuốn nhật ký lên bàn. Từ Cao bước ra khỏi phòng, theo cầu thang đi lên lầu hai.

Trên cầu thang được trải một lớp thảm dày, bước đi không phát ra tiếng động. Khi vừa rẽ qua một khúc quanh, một âm thanh rất nhỏ chợt vang lên.

Nghe như... tiếng nhóp nhép nhai nuốt.

Từ Cao chậm rãi tiến vào hành lang tối đen, bước đến những bậc thang cuối cùng thì bất ngờ dẫm phải thứ gì đó, có vẻ là đồ hộp, lăn ra, va vào tường tạo nên một âm thanh vang dội, trong không gian trống trải còn vọng lại tiếng vang.

Mồ hôi lạnh lập tức túa ra khắp lưng anh.

Tiếng nhai nuốt im bặt.

Sau một tiếng vật nặng rơi xuống đất, toàn bộ không gian rơi vào im lặng tuyệt đối.

Hành lang thì tối om, nhưng từ một căn phòng trên tầng hai hắt ra ánh sáng mờ. Có thể thấy rõ, cánh cửa nơi xa nhất trên hành lang có bóng đen đang lay động.

“Meo”

Một con mèo bước ra khỏi căn phòng, trông y hệt như trong bức ảnh, đi lại còn phát ra tiếng leng keng của lục lạc đeo cổ.

“Phù...” Từ Cao thở ra một hơi, thoát khỏi trạng thái căng thẳng quá mức.

Con mèo nghiêng đầu nhìn anh, giơ chân lên, nhưng không phải là một móng mèo bình thường. Thay vì là một con vật đáng yêu, một đống thịt khổng lồ không rõ hình dạng bất ngờ trồi ra, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập không khí.

Trên khối thịt phủ đầy những con mắt sẫm màu. Khi tất cả chúng đồng loạt xoay lại nhìn về phía Từ Cao, một cảm giác không thể gọi tên lập tức bùng nổ trong lòng anh.

Từ Cao run rẩy giơ súng lên.

Từ trong đống thịt ấy, một vật giống như đuôi, hay một miếng thịt lồi lõm, bất ngờ vung tới. Anh xoay người né, nhưng một "cái đuôi" khác lại quét ngang với tốc độ mắt thường khó mà theo kịp.

Súng bị đánh bay đi rất xa, đập vào tường phát ra những tiếng loảng xoảng. Còn Từ Cao thì bị hất văng ra cầu thang, lăn vài vòng cho đến khi va mạnh vào một bậc.

Khối thịt khổng lồ tiến sát lại gần, cái miệng nứt ra lộ rõ những lớp thịt chưa rụng hẳn, và từ trong đó tỏa ra mùi hôi tanh đến nôn mửa.

Từ Cao không dám quay lại nhìn, toàn thân mồ hôi lạnh đổ ra, chân tay mềm nhũn, nhưng vẫn cố gắng lê người, vươn tay hướng về phía khẩu súng bị đánh văng ra xa.

Chỉ vài bước ngắn ngủi mà lúc này lại như dài vô tận,xa đến mức tuyệt vọng.

Dù không quay lại, anh vẫn cảm nhận rõ hơi lạnh dày đặc đang phủ xuống từ sau gáy.

Lần đầu tiên trong đời, Từ Cao trực tiếp đối mặt với cảm giác cận kề cái ch.ết mãnh liệt đến vậy. Tay anh vẫn cố vươn về phía khẩu súng, trong khi sau lưng là tiếng quái vật tanh tưởi đang lao đến gần hơn bao giờ hết.

Từ Cao hoảng sợ, trừng lớn đôi mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play