Bản tin thứ hai đưa tin: Khu Đông thành phố A lại một lần nữa xảy ra sự kiện người mất tích liên tiếp. Theo điều tra sơ bộ, các nạn nhân mất tích đều là người trưởng thành, phần lớn là những người làm nghề tự do hoặc kinh doanh văn phòng cá nhân, nhóm nhỏ. Hiện tại vụ án vẫn chưa có manh mối, chính quyền chỉ có thể nhắc nhở người dân hãy cẩn thận và nâng cao cảnh giác.
Trần Cảnh ngồi bên bàn ăn, ngẩng đầu nhìn lên, sau đó lại cúi xuống, ăn thêm hai miếng nữa rồi đứng dậy đeo cặp chuẩn bị rời đi.
Vừa mở cửa ra, cánh tay người đứng ngoài vừa gõ cửa vẫn còn lơ lửng giữa không trung, rồi mới chậm rãi rút về.
Bên ngoài là một dì trông khá đứng tuổi nhưng vẫn giữ gìn tốt nhan sắc, tóc uốn gọn gàng. Bà liếc mắt nhìn vào bên trong, có vẻ hơi do dự, rồi hỏi: “Xin hỏi đây có phải là Văn phòng Tịch Dương Hồng không?”
Tối hôm qua trời còn tối nên không thấy, nhưng sáng nay có thể dễ dàng nhìn thấy mấy chữ lớn dán bên ngoài cửa: 【Văn phòng Tịch Dương Hồng】.
Người đang nằm dài trên sofa, như thể chẳng còn tí ý chí nào để làm việc, lười biếng vẫy tay nói: “Không phải đâu……”
Ngay lập tức, một ánh mắt lạnh như băng lia thẳng vào lưng hắn. Trần Cảnh nhắc nhở: “Tiền điện, tiền gas.”
Giang Vu Tẫn lập tức ngồi thẳng dậy: “Phải rồi, đúng rồi đấy!”
Trần Cảnh khoác cặp lên lưng rồi rời đi, dì tóc uốn cũng bước vào trong nhà.
Giang Vu Tẫn rót một ly nước, đặt lên bàn trước mặt bà: “Mời uống nước suối tuyết núi Elvister đặc chế.”
Ấm nước trong bếp còn chưa kịp đun lên, ánh nắng chiếu vào làm mặt ly phản sáng rõ ràng.
Dì mỉm cười: “Cảm ơn cậu, Elvister đặc chế tuyết sơn thủy.”
Giang Vu Tẫn gật đầu cười, ngồi xuống đối diện.
“Là thế này, tôi họ Hứa, cậu cứ gọi tôi là chị Hứa là được.”
Chị Hứa uống một ngụm nước, lấy ra một bức ảnh và một tấm bản đồ nhỏ: “Tôi đến nhờ cậu tìm giúp con mèo của tôi.”
Bức ảnh bị xé một nửa, vết rách như bị xé mạnh tay, nhưng vẫn nhìn rõ được chị Hứa cùng một con mèo lông trắng như sữa.
“Con mèo nhà tôi rất có ý thức lãnh thổ, bình thường nó chỉ quanh quẩn ở khu vực gần nhà, chưa bao giờ đi quá xa. Mấy hôm trước tôi vẫn còn nghe tiếng chuông cổ nó kêu. Chắc chắn nó vẫn đang ở quanh đây.”
Giang Vu Tẫn cố nén cơn ngáp, gật đầu lia lịa.
Chị Hứa nhìn hắn một lúc, rồi nói: “Tôi sống ở khu Đông. Gần đây văn phòng nào cũng đóng cửa, thật sự tôi không còn cách nào khác nên mới đánh liều tới đây nhờ thử vận may.”
Nói rồi, bà lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ.
Mở hộp ra, bên trong là một viên ngọc trai cực lớn, sáng bóng, đẹp đẽ.
Bà dúi viên ngọc vào tay Giang Vu Tẫn, hắn vội vàng lót hai tờ giấy vào lòng bàn tay để đỡ lấy.
“Tôi không có gì quý giá hơn, mong là cậu có thể nhận lấy vật này.”
Bà nói là “mong cậu nhận”, nhưng lực tay lại mạnh đến mức không cho hắn từ chối.
Giang Vu Tẫn hơi nghiêm túc lại, hỏi: “Cho tôi hỏi thêm một câu cuối, có bao gồm chi phí đi lại không?”
Chị Hứa ngừng tay thu dọn, rồi khóe môi kéo nhẹ lên, giọng the thé: “Tính luôn.”
Giang Vu Tẫn chống tay vào sofa đứng dậy.
Chị Hứa còn có việc khác nên rời đi trước bằng taxi. Hắn tự gọi xe đến địa điểm mà chị ấy đã đánh dấu trên bản đồ.
Giang Vu Tẫn sống ở tầng trên cùng của một khu nhà hai tầng. Trước khi ra ngoài, tiện thể chào hỏi ông chủ tiệm cắt tóc dưới tầng đang ngồi trước cửa hút thuốc.
Ông chủ tiệm lịch sự đáp lại: “Cậu chưa uống ch.ết à?”
Giang Vu Tẫn giơ tay bắt xe taxi, vừa cười vừa gật đầu: “Ông cũng nên hút ch.ết sớm đi.”
Hai người nói chuyện xong, hắn lên taxi. Dựa vào tình hình hiện tại, rất có khả năng hắn sẽ ngủ mê man luôn trên xe.
Chiếc Ferrari màu vàng lao vút như gió. Sau khi xuống xe, Giang Vu Tẫn vịn vào tường, từ từ ngồi xổm bên lề đường, suy ngẫm về cuộc đời.
Có lẽ vì tin tức sáng nay, nên con đường khu Đông phía sau khu Bắc hiếm người qua lại. Những người đi ngang đều vội vã, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn khắp xung quanh.
Đôi mắt lờ đờ như cá ch.ết vì say rượu của Giang Vu Tẫn ngước nhìn mọi người với vẻ mặt bất cần, ngồi xổm bên đường, bị người đi đường nhìn chằm chằm.
Để tránh gây tâm lý áp lực cho người qua đường, cũng như để không trở thành nhân vật chính trong bản tin sáng hôm sau, hắn quyết định đứng dậy rời đi.
Nơi chị Hứa cung cấp ở ngay gần đây.
Mây trên trời chầm chậm tụ lại, khi kéo tới phía trên, cả không gian trở nên âm u.
Gió lặng đi. Một tiếng chuông cổ khẽ vang lên. Âm thanh đó biến mất trong khuôn viên một căn biệt thự. Giang Vu Tẫn rất lịch sự, đưa tay lên gõ cửa cổng biệt thự.
Cánh cổng biệt thự không khóa, hắn chỉ gõ nhẹ một cái liền mở ra, khe cửa hé ra để lộ khoảng sân bên trong đã đổ nát, hoang tàn. Dù không có gió, nhưng cửa chính của biệt thự lại khẽ mở rộng thêm vào trong một chút.
Cảnh tượng trước mắt khiến người ta rợn tóc gáy. Bình thường gặp tình huống này, người khôn sẽ quay lưng bỏ đi ngay.
Nhưng Giang Vu Tẫn thì không. Hắn vừa rảnh rỗi, vừa buồn chán, lại còn chưa quên chuyện đi tìm mèo.
Hắn đẩy cánh cổng lớn ra, lấy điện thoại trong túi, ngáp một cái rõ dài, rồi lịch sự cất tiếng: “Xin chào, có ai ở nhà không?”
Dĩ nhiên chẳng có ai trả lời.
Giang Vu Tẫn cũng không bận tâm, nói một tiếng “Xin phép làm phiền”, rồi bước qua sân, nhấc chân tiến vào biệt thự cũ nát.
Ngay khoảnh khắc bước vào, cánh cửa chính vốn đang hé mở đột ngột khép lại “rầm” một tiếng nặng nề.
Cảm giác như hắn không còn ở trong biệt thự nữa, mà là đã đặt chân đến một nơi hoàn toàn khác.
Không có ánh sáng. Màn hình điện thoại trở thành nguồn sáng duy nhất trong căn phòng.
Bỗng có tiếng động lạ vang lên, một cái bóng đen lướt ngang trước mắt. Giang Vu Tẫn thu điện thoại lại, nghiêng người theo phản xạ. Chiếc áo sơ mi trắng bị gió quật bay lên rồi hạ xuống giữa không trung.
Bóng đen không va phải hắn. Người từ trong bóng tối bước ra, ban đầu rõ ràng cũng giật mình, sau đó lại lặng lẽ lùi sang bên, rồi nhanh chóng kéo Giang Vu Tẫn vào một góc khuất.
Vừa mới bước vào đã bị kéo chạy, rồi bị ép ngồi thụp xuống khiến dạ dày lộn tùng phèo, Giang Vu Tẫn đành nhắm mắt lại nghỉ tạm một lúc.
Người bên cạnh thở dốc vài hơi, rồi hỏi: “Anh vào đây làm gì?”
Giang Vu Tẫn ôm bụng, nhăn mặt trả lời: “Tôi đi tìm mèo. Còn anh?”
“Tôi là Từ Cao, đội 3 thuộc ‘Đại Đội Điều Tra Đặc Thù Dị Chủng’, đang điều tra vụ người dân mất tích hàng loạt ở khu Đông.”
Từ Cao vừa nói vừa nửa ngồi xổm, rút ra khẩu súng chuyên dụng, giọng cảnh báo: “Nơi này cực kỳ nguy hiểm. Một khi đã vào rồi thì không dễ ra được. Tôi yêu cầu anh phải đi theo sát phía sau tôi, tuyệt đối không được tự ý di chuyển.”
Khái niệm “dị chủng” vài năm trước vẫn còn là thứ xa lạ, chẳng ai biết tới. Mãi đến khi những người tự xưng là từng bị cuốn vào “trò chơi vô hạn” trở về, khái niệm này mới xuất hiện, dùng để chỉ những sinh vật kỳ quái, quái dị, cùng sống sót và hiện diện trong trò chơi với con người. Từ đó, nó dần dần được công chúng biết đến rộng rãi.
Giang Vu Tẫn thử đi vài bước, quay lại đẩy mạnh cửa chính, nhưng cửa đã khóa chặt không động đậy. Hắn gật đầu, rồi thành thật đi theo sau lưng Từ Cao, chậm rãi di chuyển vào sâu bên trong.