Mạnh Khiết nhanh chóng tiếp lời nói: "Cậu ấy cũng đang cầm vali mà!"
Lâm Yến Thư vẻ mặt đau lòng, "à" một tiếng rồi mới nói: "Chi Chi vất vả quá, đáng tiếc em không có ở đó, nếu không chắc chắn sẽ giúp Chi Chi cầm vali."
Nói xong, cậu bỏ vali của Mạnh Khiết vào cốp xe.
Sau đó xoay người nhìn Quý Diễn Chi, vẻ mặt đau lòng vừa nãy khi đứng trước Mạnh Khiết đã biến mất không dấu vết, giọng điệu có phần lười biếng: "Anh Diễn có cần tôi giúp để vào không?"
Quý Diễn Chi thầm nghĩ, nếu Lâm Yến Thư không đi diễn kịch biến mặt thì thật sự uổng phí tài năng.
Anh vốn cũng không định để Lâm Yến Thư giúp đỡ, chỉ hướng cậu khách sáo cười nhẹ: "Tôi tự làm được."
Rồi kéo vali của mình bỏ vào cốp xe.
"Chi Chi, chị ngồi ghế phụ đi, ghế phụ rộng rãi và thoải mái hơn."
Mạnh Khiết vốn định mở cửa ghế sau thì Lâm Yến Thư bỗng vòng qua mở cửa ghế phụ, ánh mắt mong đợi nhìn cô.
Quý Diễn Chi: …
Please, đây là xe việt dã đấy, cậu nói với tôi là ghế sau không rộng rãi? Cậu nhóc này đừng có quá đáng như vậy chứ!!!
Mạnh Khiết liếc nhìn Quý Diễn Chi đã ngồi vào ghế sau, lại nhìn Lâm Yến Thư đang đứng bên cạnh ghế phụ, một tay giữ cửa xe, ánh mắt tràn đầy mong chờ, do dự một giây, cô vẫn chọn ngồi vào ghế phụ.
Cô vốn định ngồi ghế sau cùng Quý Diễn Chi vì dù sao anh cũng là khách, nhưng nhìn ánh mắt của Lâm Yến Thư, thật sự là không nỡ từ chối!
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Lâm Yến Thư bật nhạc lên, rất nhanh, giai điệu du dương vang lên, khiến không khí trong xe trở nên nhẹ nhàng, thư giãn hơn.
"Chi Chi, đều là những bài hát chị thích nghe."
Vẻ mặt Lâm Yến Thư giống như đang chờ được khen ngợi, khiến Mạnh Khiết không nhịn được mà cong khóe mắt cười, "Sao em biết chị thích nghe cái này?"
"Chi Chi là chị của em, chị thích gì em đương nhiên biết cả."
Mạnh Khiết cười càng vui vẻ hơn, "Vẫn là Yến Thư tốt nhất."
Mạnh Khiết tuy mang phong thái chị đại, nhưng tính tình rất tốt, khi cười rộ lên, ánh mắt cong cong, trông vô cùng dịu dàng.
Lâm Yến Thư liếc nhìn cô một cái, thực ra việc Mạnh Yến Thư thích Mạnh Khiết cũng không có gì lạ, hoàn toàn là chuyện bình thường, dù sao ai mà không yêu thích ánh sáng dịu dàng trong cuộc đời mình chứ?
…
Lâm Yến Thư vừa lái xe vừa nói chuyện với Mạnh Khiết, "Chi Chi, em đã đặt nhà hàng rồi, đi ăn cơm trước nhé?"
Mạnh Khiết quả thật cũng có chút đói bụng, trên máy bay buồn ngủ quá nên cứ ngủ suốt, còn chưa ăn gì cả, giờ nghe nói ăn cơm bụng liền cảm thấy có chút đói.
Nhưng nghĩ đến Quý Diễn Chi đang ngồi ghế sau, Mạnh Khiết quay đầu lại hỏi anh, "A Diễn, chúng ta đi ăn cơm trước, ăn cơm xong sau đó để Yến Thư đưa cậu về nhà được không?"
Quý Diễn Chi còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Yến Thư đã chậm rãi mở miệng, "Anh Diễn nếu không đói bụng, tôi có thể đưa anh Diễn về trước cũng được."
Quý Diễn Chi: …
Sao anh có cảm giác câu này của Lâm Yến Thư thực ra là không muốn anh đi cùng vậy?