Hắn đang cùng một cô gái thân mật, cô gái không để ý đây là ngã tư đường, thản nhiên ôm hôn hắn, mà hắn cũng không hề có ý định đẩy ra?!
Nhìn một màn đau lòng trước mắt, tầm mắt cũng ngày càng mơ hồ.
“A? Đường thông xe rồi.” Lái xe vui vẻ nói, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước. Có lẽ nên cảm ơn bác tài, đã giúp cậu không cần phải tiếp tục nhìn cái cảnh khiến cậu đau lòng đến chết.
Tới công ty, kì tích là không có bị muộn. Ngồi yên tại chỗ ngồi, nhìn tài liệu trước mắt, trong đầu lại đều là hình ảnh hắn cùng người đàn bà kia ôm hôn.
Ô… Khó trách gần đây anh không nói chuyện với tôi… Tổ chức hôn lễ còn đưa thiệp cưới ư, hai người đàn ông kết hôn sao cần quan tâm như vậy… Tôi thấy, cản bản là hôn lễ của anh với người đàn bà kia đi….
Càng nghĩ càng thương tâm, đơn giản chạy đến WC, khóa cửa lại, sau đó ở bên trong lớn tiếng khóc.
“Ê! Sao vẫn chưa về?” Năm giờ chiều, giờ tan tầm, các đồng nghiệp đã sớm về gần hết, chỉ còn lại A Ngô đang thu dọn cuối cùng cùng với một người không muốn về nhà là cậu.
“… Tớ không muốn về nhà.”
“A?” Nhìn bạn tốt cũng là đồng sự được hai năm rưỡi trước mắt, không khỏi vì tính trẻ con đột nhiên xuất hiện của cậu mà tò mò, tuy rằng, vẻ ngoài của cậu thực sự không giống một người đàn ông 25 tuổi, nhưng dù nói thế nào, bên trong cậu vẫn là thật a. Sao bây giờ lại bỗng dưng không được tự nhiên?
“Cậu với Anada của cậu cãi nhau hả?” Chuyện tình của cậu, trong công ty cũng sớm không phải tin gì mới.
“Đừng có nhắc về anh ta với tớ!”
“… Ế.” Đúng là cãi nhau hả? Hai người bọn họ không phải sắp kết hôn sao? Tuy rằng mình không phải đồng chí, nhưng dù sao vẫn chúc phúc cho bạn tốt, nhưng nhìn tình trạng hiện tại… hình như không ổn lắm.
“A Ngô, nhà cậu cho tớ mượn ở nhờ một chút?”
“A… A, cái gì cơ?”
Bị cậu nửa uy hiếp nửa dụ dỗ, cuối cùng nhà A Ngô lại có thêm một người khách. May là y ở một mình, nếu không thật đúng là không biết phải giải thích người trong nhà như thế nào.
Vừa vặn được nghỉ hai ngày cuối tuần, cậu đột nhiên cứ như sâu gạo làm ổ ở nhà A Ngô, ngay cả một chút ý định về nhà cũng không có, tuy rằng A Ngô có nhắc nhở cậu “một chút”, nhưng con sâu gạo siêu cấp lớn này vẫn không có ý nguyện trở về.
“Ai, tớ đi mua bữa tối, sẽ trở lại ngay, cậu đừng có chạy loạn.” Nói như vậy cũng không phải không có lí do, Anada kia y từng gặp qua, nếu người bị hắn nhắm phải, kết quả như thế nào… Này, không cần tưởng tượng thêm.
“Ừ.” Tùy tiện trả lời. Trong nhà liền chỉ còn một mình cậu.
Hừ! Anh tên đại hỗn đản này! Anh quả nhiên không yêu tôi! Đã hai ngày rồi, tôi vẫn chờ ở nhà A Ngô, thế mà anh cũng không thèm đến tìm tôi! Ô… Tôi biết là anh không cần tôi mà….
Nghĩ đến lại đau lòng, nước mắt lại bắt đầu rơi.
“Kính coong!” Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Ai vậy… Chọn đúng lúc người ta đang đau lòng… Không thèm để ý tới anh ta.
“Kính coong! Kính coong!” Lần này ấn luôn hai lần.
Ồn ào… Người ta đang muốn yên tĩnh khóc…