Gần đây vì chuyện kết hôn, hai người bận đến sứt đầu mẻ trán, hơn nữa chuyện trong công ty cũng bận, cho dù ở dưới cùng một mái nhà, cơ hội nhìn thấy nhau cũng ít. Thật vất vả mới nhìn thấy anh ta, anh ta lại một bộ xa cách, nói mệt chết đi được, không muốn nói chuyện.
Tôi cũng mệt chết đây, nhưng anh vì sao không nghĩ cho tôi… Không gặp lâu như thế, đương nhiên muốn tâm sự… Đồ con heo! Trừng mắt oán hận nhìn cửa phòng hắn liếc một cái, mới quay lại phòng mình.
Nằm ở trên giường, rõ ràng rất mệt, nhưng không thể nào ngủ được. Mở lớn hai mắt, nhìn trăng non đang bị màn đêm che phủ ở bên ngoài…. A ~~ Không lâu nữa, mình cũng sẽ làm “vợ” người ta, có một chút vui sướng, cho đến lúc này mới lộ ra. Có lẽ… Gả cho anh ta cũng không phải chuyện gì xấu. Mang theo một nụ cười nhẹ, chậm rãi đi vào giấc ngủ…
Ngủ mãi cho đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh giấc, chậm rãi ngồi dậy. Vừa mới ngủ dậy còn chưa tỉnh hắn, cứ thế nhìn đồng hồ trên tường… Ừm… Kim phút chỉ số 7…. Đồ hồ chỉ số… 8?! Không thể tin được dụi dụi mắt, nhìn lại. Trời ạ! Hóa ra đã tám giờ ba mươi lăm phút! Xong rồi, bị muộn rồi!
Vội vàng vào phòng tắm, rửa mặt chải đầu qua loa một chút, lần thứ hai vọt ra ngoài.
“A! Cái đồ ngu ngốc kia! Vì sao không gọi tôi dậy?!” Lấy tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, tuy là làm ở công ty lớn, nhưng bởi vì quan hệ chức vụ, có thể không cần phải mặc âu phục chính thức đi làm.
Xách cặp chạy vội ra khỏi phòng, đi vào phòng khách, nhìn thấy trên bàn đã có một phần bữa sáng chuẩn bị sẵn, bên trên còn có một tờ giấy. Cầm lấy tờ giấy, chỉ thấy trên mặt viết: Anh biết em sẽ bị muộn, cho nên chuẩn bị bữa sáng giúp em rồi, để em ăn trên xe, sữa anh để ở trong tủ lạnh, nhớ mang theo.
Đáng giận, vì sao biết chắc tôi sẽ bị muộn! Nếu anh gọi tôi rời giường thì sẽ không muộn rồi!
Tức giận thì tức giận, vẫn mang theo bữa sáng, sữa, cặp chạy ra ngoài đón taxi.
Hô, tám giờ bốn mươi lăm phút, nếu chạy nhanh chắc sẽ không bị muộn.
“Bác tài, làm phiền bác chạy nhanh một chút.”
“Ừ!” Lái xe cũng đã trung tuổi đáp một tiếng, nhìn trong gương, thấy cậu đang hùng hổ gặm bữa sáng, không nhịn được hỏi: “Bạn nhỏ, đến muộn ~ sẽ bị phạt đúng không.”
“Ừm…” Thời gian cấp bách, cũng mặc kệ bị nhận lầm, đơn giản tùy tiện trả lời. “Đúng vậy, cho nên bác tài, bác chạy nhanh một chút.”
Đáng tiếc, trời cao không bao giờ theo ý người, tự nhiên giữa đường chết khôn được sống không xong có một vụ tắc đường.
“Anh bạn nhỏ, tình hình không ổn. Có lẽ… Không thể nhanh được…” Lái xe xin lỗi nói.
“Không, không sao…” Vô lực nhìn cảnh trước cửa xe, ai… Trời muốn hại ta.
Nhìn thấy tình huống trước mắt, động tác trong tay cũng chậm lại, dùng tốc độ bình thường giải quyết nốt bữa sáng, ánh mắt nhàm chán nhìn cảnh vật ngoài xe… A? Nơi này sao nhìn quen vậy nhỉ? Lại nhìn kỹ lại ngã tư đường. A! Đây không phải chỗ gần công ty anh ta sao? Khó trách nhìn quen như vậy. Cười vỗ vỗ trán. Không biết có nhìn thấy anh ta không! Thuân tiện nghĩ đến hy vọng không có khả năng trong lòng.
Thật vất vả, bữa sáng được cậu giải quyết xong, nhưng xe cũng chỉ tiến thêm được 10 mét mà thôi.
Ai… Thật là chán. Lần thứ hai nhìn về phía công ty hắn, không ngờ, thật sự nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.
A? Thật sự là anh ta đó! Hưng phấn nhìn thân ảnh cao lớn, sau đó đi tơi chiếc xe phia sau, khiến cậu nhín thấy địa ngục.