Mộ Dã nằm trên giường, nín thở chờ đợi hệ thống tiến hành kết toán.

Tâm tình của Thư Miến hôm nay, hẳn là… vẫn tạm ổn?

Chiếc ngọc bội trước ngực nàng khẽ phát nhiệt.

“Giá trị tâm tình hôm nay: sáu mươi lăm phần trăm, điểm tích lũy đã trừ.” Giọng hệ thống vang lên, từ chiếc lò luyện đan nhỏ nhắn lăn ra một viên đan dược.

Mộ Dã trông viên đan nhỏ xinh trong lòng bàn tay, rốt cuộc cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Nàng cầm đan dược lên ngắm nghía trái phải, nhìn không ra điểm gì đặc biệt. Chiếc lò luyện đan này không cần bỏ vào dược liệu, lại cho phép đan tu dùng linh lực từ từ luyện chế, quả thực đã hoàn toàn trái ngược với lẽ thường. Càng ly kỳ hơn, nó còn kết nối trực tiếp với hệ thống trong thức hải nàng, bất luận ở thế giới hiện đại hay trong tu chân giới, đều là chuyện xưa nay chưa từng nghe thấy.

Mai sau nếu có cơ hội, nàng nhất định phải tìm một tu sĩ tinh thông luyện đan xem qua kỹ lưỡng. Nếu chỉ là đan dược thông thường, biết đâu các đan tu dược tu trong giới có thể mô phỏng lại được. Dẫu khả năng mong manh, nhưng một khi thoát khỏi sự khống chế của hệ thống, khoảng cách tới giấc mộng du sơn ngoạn thủy của nàng cũng sẽ được rút ngắn không ít.

Không chần chừ nữa, Mộ Dã ngửa đầu nuốt viên đan dược.

Dù sao thì kiếp nạn hôm nay xem như đã vượt qua. Có vẻ như tính tình của Thư Miến dù có phần lãnh đạm, nhưng cũng chưa đến mức mang bệnh tâm lý nghiêm trọng, chỉ cần trong tình huống bình thường, giá trị tâm tình hẳn đều có thể đạt tiêu chuẩn.

Một khi gánh nặng trong lòng được giải tỏa, Mộ Dã lập tức cảm thấy mệt mỏi rã rời, đầu cũng đau nhức như muốn nứt ra. Nàng xoay người, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ nặng nề.

  •  

Từ ngày thứ hai trở đi, các tu sĩ yêu tộc sẽ được phân về các đỉnh núi của Thiên Nhất Kiếm phái để cùng tu hành với đệ tử nội môn. Nhờ có sự can thiệp âm thầm của Mộ Dã, Thư Miến thuận lợi được phân đến Đan Vân Phong, nơi nàng đang cư trú.

Hôm nay học kiếm thuật, Mộ Dã cần thay mặt sư phụ Đan Hành ở bên giám sát chỉ đạo. Đan Hành vốn là một nữ tu tính tình nóng nảy, kiên nhẫn dạy dỗ đệ tử chẳng được bao nhiêu, bèn đem hết mấy trò vặt cùng mấy tên đồ đệ chậm hiểu ném cho Mộ Dã xử lý. Mộ Dã đôi lúc cũng hoài nghi, liệu vị sư phụ này thu nàng làm truyền nhân duy nhất chẳng qua là để có người thay mình làm mấy việc cực nhọc.

May mà Mộ Dã đã tiếp nhận toàn bộ ký ức và thân pháp của nguyên chủ, với mấy chiêu thức cơ bản như thế, nàng có thể ứng phó dễ dàng.

Trên đường tới luyện kiếm trường, Mộ Dã tranh thủ xác nhận sơ lược lại lịch sử cận đại của tu chân giới từ hệ thống.

Vì tranh đoạt tài nguyên tu luyện, nhân tộc và yêu tộc từng xảy ra đại chiến một trăm năm trước. Kết cục là cả hai bên đều tổn thất nặng nề, tinh anh tử vong gần hết. Sau khi nhận ra chiến tranh chỉ mang đến thương vong vô ích, đôi bên quyết định đình chiến và lập ra quy ước: mỗi năm năm sẽ luân phiên cử những tu sĩ ưu tú tới tông môn đối phương tu học, nhằm giữ gìn hòa bình lâu dài.

Thư Miến chính là một trong những đệ tử yêu tộc được cử đi theo kế hoạch ấy.

Việc Mộ Dã có thể tuổi trẻ như vậy đã trở thành đại sư tỷ, ngoài lý do thiên tư xuất chúng, phần lớn còn bởi những tu sĩ thực lực thâm hậu trong tiên môn đều đã ngã xuống trong trận chiến năm xưa, khiến lớp hậu bối buộc phải gánh vác trọng trách sớm hơn bình thường.

Ánh nắng sớm mai xuyên qua tầng mây chiếu rọi lên đại trận tại luyện kiếm trường, một luồng gió xoáy bỗng nổi lên từ mặt đất, cuốn tan lớp sương mỏng còn đọng lại trong đêm.

Mộ Dã đứng bên rìa sân, ánh mắt lập tức khóa chặt lấy thân ảnh Thư Miến. Hắn vẫn khoác một thân hắc y, tóc dài buộc gọn, một mình đứng lặng nơi góc trường.

Có lẽ hôm nay là cơ hội để cùng hắn nói chuyện thêm đôi lời. Nàng âm thầm nghĩ, rồi lên tiếng chỉ dẫn các tu sĩ cầm lấy mộc kiếm, luyện tập những chiêu thức cơ bản.

Thư Miến đứng ở rìa đám người, luyện từng thức một cách cực kỳ nghiêm túc. Trong chiêu thức của hắn ẩn chứa nội lực mạnh mẽ, hiển nhiên là căn cơ không thua kém bất kỳ ai cùng lứa, chỉ vì chưa quen kiếm pháp nhân tộc nên thế kiếm vẫn còn có phần rối loạn.

Mỗi lần vung kiếm, tóc mai cũng theo đó tung bay. Mái tóc đen óng buộc bằng một sợi dây lụa màu vàng nhạt, tuy màu sắc đã hơi phai theo năm tháng, song lại làm giảm đi mấy phần âm trầm trên người hắn.

Mộ Dã lặng lẽ đứng sau hắn một lúc, trong lòng thầm nhủ thời cơ đã đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play