“Yêu tu cũng dám vác mặt đến Thiên Nhất Kiếm phái chúng ta?? Sợ là bị yêu tộc đuổi đi rồi chứ gì!”
“Cái thân thể ẻo lả thế kia, chịu nổi một chiêu kiếm khí của ta không?”
“Lũ yêu tu các ngươi đúng là vô sỉ, thứ rác rưởi thế nào cũng dám vứt sang đây.”
Trong sơn môn, một thiếu niên áo đen bị mấy tên đệ tử mặc y phục của Thiên Nhất Kiếm phái chặn đường, kẻ tìm chuyện thì không ngừng tuôn ra lời lẽ nhục mạ.
Chúng thần sắc phẫn nộ, giọng điệu gay gắt, song không thể khiến yêu tu kia mất bình tĩnh. Thiếu niên áo đen cụp mắt, sắc mặt nhàn nhạt, tựa như hoàn toàn không nghe thấy gì.
Thấy hắn vẫn thản nhiên không đổi sắc, vài người càng tức tối, định động thủ.
Ngay khi kẻ cầm đầu nắm lấy cổ áo thiếu niên, một tiếng kiếm ngân trong trẻo chợt vang lên, giọng nữ tử theo sau mà đến: “Dừng tay!”
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ trong y sam dài màu nguyệt bạch nhẹ nhàng đáp xuống từ không trung. Nàng mày mắt thanh tú, sống mũi cao, môi anh đào, tóc dài như quạ cuộn nửa buông nửa thả bên vai. Vừa chạm đất, trường kiếm sắc trắng nơi chân liền tự động bay về tay, thân kiếm trong suốt như tuyết, ánh lên hàn quang lấp lánh.
Dù không nhận ra thanh kiếm băng sương này, thì cũng nhận ra họa văn mây lam nơi tay áo nàng chỉ đệ tử thân truyền của trưởng lão mới có dấu hiệu đó.
“...Đại sư tỷ!!”
Thiếu nữ khẽ nhíu mày, sắc mặt không mấy dễ nhìn. Giọng nàng thanh thoát nhưng đầy uy nghi: “Mấy ngươi là đệ tử phong nào? Tụ tập gây rối báo danh, rồi tự mình đến Minh Luật Đường lĩnh phạt.”
Khi nói lời này, ánh mắt nàng vẫn dừng trên người thiếu niên yêu tộc đang bị bắt nạt.
Thiếu niên hơi sững lại, dường như không ngờ sẽ có người ra mặt vì mình. Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dã, đồng tử khẽ run.
Đám đệ tử kia hiển nhiên chỉ dám lén kỳ thị yêu tu sau lưng, nay biết mình đuối lý, trước mặt đại sư tỷ đành tái mặt, cúi đầu lặng lẽ báo danh rồi cụp đuôi rút lui.
Không còn kẻ chướng mắt, cảnh tượng trước mắt bỗng trở nên khoan khoái dễ chịu. Trong núi có kết giới, bốn mùa như xuân, cỏ cây xanh mướt. Gió nhẹ mang theo tiếng nước chảy róc rách và chim hót sâu kêu, khẽ lướt qua tóc thiếu niên thiếu nữ.
Mộ Dã bước đến gần, ánh mắt dịu dàng nhìn thiếu niên mặt mày lạnh nhạt, bên môi mang theo ý cười nhè nhẹ: “Ngươi tên là gì?”
Có lẽ vì hành động nghĩa khí vừa rồi của nàng, ánh nhìn lạnh lẽo trong đôi mắt hổ phách của Thư Miến đã vô thức dịu đi phần nào. Tuy vẫn nghiêng mặt tránh né ánh mắt nàng, nhưng sau một lúc mím môi, cuối cùng vẫn thấp giọng đáp: “...Thư Miến.”
Tốt quá!! Không nhận nhầm người rồi!!
Mộ Dã âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy hệ thống phát ra cảnh báo, nói chỉ số tâm tình của mục tiêu nhiệm vụ đã giảm xuống còn 40%, nếu tiếp tục tụt sẽ bị trừng phạt. Nàng hốt hoảng chạy tới, liền bắt gặp cảnh khiến người ta tức nghẹn kia.
Ba ngày trước, Mộ Dã mở mắt trong một căn phòng xa lạ, phản ứng đầu tiên không phải là đang ở đâu, mà là... không còn cảm thấy cơn đau quen thuộc nơi ngực. Nàng đưa tay ôm ngực, tim đập mạnh mẽ, hoàn toàn khác biệt với suốt mười chín năm đã qua.
“Đây là... nơi nào?” Nàng đứng dậy, quan sát xung quanh, thấy mình đang ở một gian phòng cổ xưa. Cách bày trí đều rất lạ lẫm. Nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đang ở đỉnh một ngọn núi, dưới chân mây mù lượn lờ, thấp thoáng có người mặc áo trắng cưỡi kiếm bay qua.
Xuyên... xuyên không rồi?
Bị đưa đến một thế giới ngoài sức tưởng tượng, Mộ Dã lại chẳng chút hoảng hốt. Trái lại, nàng cực kỳ vừa lòng với cơ thể mới này.
Thân thể thuần tịnh của người tu tiên, không bệnh không tật, còn có thể ngự kiếm phi hành. Quả thật là...
Quá hợp để du ngoạn thiên hạ rồi!
Kiếp trước Mộ Dã là kẻ say mê du lịch, ước mơ lớn nhất là vòng quanh thế giới, tiếc rằng mắc bệnh tim bẩm sinh, đi bộ vài bước cũng đã thở dốc, càng đừng nói gì đến chuyện đi máy bay cao độ.
Còn chưa kịp vui mừng bao lâu, một giọng nói máy móc lạnh lẽo chợt vang lên trong đầu nàng: “Hoan nghênh đến Tu Chân Giới, ngươi đã được hệ thống cảm xúc nhân vật chính ký chủ. Mục tiêu nhiệm vụ: Thư Miến.”
Mộ Dã sững sờ: “Cái hệ thống gì cơ?”
“Kiếp trước ngươi chết vì bệnh tim, nay thân thể tuy nhìn qua khỏe mạnh nhưng vẫn mang chứng bệnh cũ, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ lại tái phát.” Giọng hệ thống không chút cảm xúc, “Chỉ cần đảm bảo chỉ số tâm tình của Thư Miến mỗi ngày đạt 60 điểm, ngươi sẽ được sống. Dưới 10 điểm, tim phát bệnh trong vòng 24 canh giờ.”
Chưa kịp tiêu hóa hết đống thông tin này, trước ngực đã truyền đến cơn đau dữ dội như bị xé rách.
Mộ Dã ôm ngực, mồ hôi lạnh ướt đẫm y phục. Cơn đau tuy đến nhanh đi nhanh, nhưng cảm giác hoảng loạn quen thuộc ấy đã đủ khiến toàn thân nàng lạnh toát.
“Cảnh báo: điểm số không đạt 60, bệnh tim sắp tái phát. Xin nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.”
Mộ Dã nghiến răng, ép bản thân phải trấn định.
Nàng vốn tưởng sau khi xuyên đến Tu Chân Giới sẽ có được thân thể khỏe mạnh, từ đây du ngoạn khắp nơi thực hiện giấc mơ đời trước, không ngờ mọi sự vẫn là mộng tưởng xa vời.
Đột nhiên lòng bàn tay mát lạnh, nàng cúi đầu nhìn thì thấy một chiếc mặt dây chuyền hình lò luyện đan xuất hiện từ hư không.
“Đây là vật chứa điểm thưởng.” Hệ thống giải thích, “Ban đêm nếu điểm số đủ chuẩn, nó sẽ sinh ra đan dược, áp chế bệnh tim của ngươi.”
Mộ Dã đeo dây chuyền lên cổ, cuối cùng cũng chấp nhận số mệnh trớ trêu của bản thân. Nàng hít sâu một hơi: “Thư Miến là ai?”
“Là một trong những yêu tộc sinh tới giao lưu tại Thiên Nhất Kiếm phái ba ngày sau.” Hệ thống đáp, “Thân phận hiện tại của ngươi là đại sư tỷ của Thiên Nhất Kiếm phái, phụ trách tiếp đãi bọn họ.”