(*) 金丝楠木 (jīnsī nánmù): là một loại gỗ quý hiếm nổi tiếng ở Trung Quốc, có vân óng ánh như tơ vàng.

------

Thẩm Hựu vừa thấy đối phương còn định nhảy lên chém camera giám sát trị giá năm ngàn tệ của mình, lập tức kích hoạt chức năng sốc điện.

Chỉ một giây sau, một tia điện xẹt thẳng tới mặt Trương Hổ.

Hắn giật bắn người rồi ngã đập xuống đất. Đến khi tia điện tắt, cả gương mặt đã đen thui như bị đốt cháy, búi tóc trên đầu thì nổ tung thành cái đầu tổ quạ.

Tên lính bên cạnh sợ đến chết lặng, tay cầm đao run bần bật.

Chỉ trong chớp mắt, cái cửa biến mất tiêu, còn “đại nhân” của bọn họ thì đầu vẫn còn bốc khói.

Ai mà còn dám động thủ nữa?

Trương Hổ lần này thật sự hoảng, vội nhặt lấy đao, đội nguyên cái đầu nổ tung ấy mà phóng khỏi ngõ, nhảy lên ngựa chạy thục mạng ra khỏi thành.

---

Trong cửa hàng.

Thẩm Hựu nhìn người trên màn hình giám sát đang hốt hoảng tháo chạy, thầm tán thưởng: Tính năng sốc điện đúng là đáng giá!

Cô đứng dậy, tiện tay đóng luôn cửa phía thế giới thực lại, rồi mang bộ lư hương và bộ ấm chén vừa nhận về ra ngắm.

Đẹp thật.

Có thể tận tay sờ được loại đồ sứ đỉnh cao như vậy, trong giới đồ cổ mà khoe ra thì đủ khiến bao người ghen tị đỏ mắt.

Thẩm Hựu ngắm nghía món đồ ấy cả chục phút liền.

Không thể nghi ngờ, đây đúng là bảo vật truyền đời. Chỉ là loại men xanh thiên thanh của đồ sứ Nhữ Diêu, cô chỉ từng thấy trong ảnh chụp, chưa từng được chạm tay vào hàng thật, nên cũng khó đoán được khác biệt giữa đồ ở đây và đồ cổ thực tế là bao nhiêu.

Mấy món đồ giả cổ thời hiện đại thì dễ phân biệt, nhưng nếu độ tương đồng quá cao, dù có đáng giá đến mấy cũng không thể đem ra giao dịch.

Bán ra mà bị bắt thì chỉ có nước vào ngồi bóc lịch thôi.

Cô khẽ thở dài một hơi, cẩn thận cất lại toàn bộ đồ vào chỗ an toàn.

Sáng hôm sau, hơn chín giờ cô mới ra khỏi nhà, tiện ghé tiệm ăn nhỏ gần đó ăn sáng.

Trong lúc chờ đồ ăn, cô gửi ảnh chụp bộ bàn ghế gỗ ngày hôm qua cho ông chủ Hách ở tiệm Hưng Mậu Viên, hỏi thử xem ông có khách nào quan tâm không.

Những tiệm lâu năm ở phố đồ cổ đều có quan hệ rộng, trong tay không thiếu nhà sưu tầm hay mối quen của các đại gia. Mà bản thân ông chủ cũng mê sưu tầm, chỉ cần giá hợp lý, mấy món đồ tốt sẽ rất nhanh tìm được người mua.

Thẩm Hựu vốn định khi sửa sang lại nhà sẽ thay mới nội thất, nhưng nghĩ kỹ thì cũng chẳng cần dùng tới đồ xịn như vậy. Bán lấy tiền xài còn thiết thực hơn.

Cô mở miệng đòi “gỗ trắc vàng” cũng là có lý do, loại này đem bán không dễ dính phiền phức.

Trên thị trường hiện nay vốn đã có nhiều món nội thất được làm từ gỗ cổ vài trăm năm tuổi, chế tác theo phong cách cổ đại. Điều quan trọng là, Thẩm Hựu không có bất kỳ gốc rễ hay quan hệ gì tại phố đồ cổ này, nên nếu bày ra loại đồ gỗ như vậy cũng không sợ bị nghi ngờ.

Chỉ là cô không ngờ vị Thái tử nước Đại Tề kia lại hành động nhanh đến thế, chỉ trong ba ngày mà đã mang đến loại gỗ quý chất lượng vượt ngoài mong đợi.

Lúc ấy, cô còn chưa ăn xong quẩy thì điện thoại đã vang lên, là Hách Chí Minh gọi đến, giọng dồn dập:

“Cô Thẩm! Tôi có vị khách đang cần tìm đồ làm bằng gỗ trắc vàng, nhưng yêu cầu rất cao về chất lượng. Mấy tấm ảnh cô gửi không nhìn rõ chi tiết. Cô có tiện không? Tôi đến tận nơi xem hàng nhé?”

Thẩm Hựu đáp ngay:

“Được thôi, tôi ăn xong khoảng hơn mười phút nữa sẽ có mặt ở tiệm.”

Với chất lượng của bộ bàn ghế kia, cô tự tin không cần thêm lời quảng cáo nào.

Mặt bàn làm từ nguyên tấm gỗ, không phải kiểu ghép từ nhiều miếng nhỏ. Kết cấu hoàn toàn dùng mộng, không có lấy một cái đinh, chuẩn phong cách thủ công cổ xưa, không thể chê vào đâu được.

Ăn sáng xong quay về tiệm, chưa bao lâu thì Hách Chí Minh đã tới.

Cửa hàng của cô, so với Hưng Mậu Viên của người ta, trông chẳng khác nào một điểm tập trung phế liệu. Vậy mà giữa sàn đá mài phong cách những năm tám mươi, lại đặt hờ hững một bộ bàn ghế vô cùng quý giá, khiến ông ta suýt nữa nghẹt thở.

Quá tùy tiện rồi đó!

Chỗ như thế mà dám để một bộ đồ đỉnh như vậy, dưới chân chỉ lót có mảnh bìa giấy vụn?

Chỗ này đến kẻ trộm nhìn thấy còn chẳng buồn ra tay.

Cái chất liệu này, cái kỹ thuật này — tuyệt đỉnh! Chưa kể đây còn là gỗ trắc vàng, thứ gỗ quý nghìn năm khó gặp!

Thời cổ đại, chỉ có hoàng đế mới được phép dùng. Long ỷ của vua cũng điêu khắc bằng loại gỗ này. Gỗ có ánh kim nhàn nhạt, tự nhiên toát ra mùi hương dịu nhẹ, còn có khả năng xua đuổi côn trùng.

Cây gỗ trắc vàng sinh trưởng cực chậm, lại yêu cầu điều kiện khí hậu khắt khe, những cây có tuổi đời cao từ lâu đã được liệt vào danh sách bảo tồn quốc gia.

Bây giờ mà còn có thể làm ra mặt bàn nguyên khối thế này, chắc chắn là hàng sưu tầm lâu năm, dùng một tấm là ít đi một tấm.

Hách Chí Minh nhìn ánh kim nhẹ nhàng tỏa ra từ từng sợi vân gỗ, đôi mắt sáng rực như muốn dính vào mặt bàn, không nỡ chớp lấy một cái.

Cô Thẩm đúng là người đáng kết giao, có đồ tốt thật sự là nghĩ đến ông đầu tiên!

“Gần đây tôi định sửa sang lại cửa tiệm, lúc dọn kho mới phát hiện ra nó. Hôm qua lau bụi xong mới nhận ra là gỗ trắc vàng.”

Hách Chí Minh nghe xong mà cảm giác da đầu tê rần, trong lòng hai chữ đố kỵ và ngưỡng mộ cứ quay vòng trong đầu.

“Tôi làm nghề này bao năm, trầm hương, hoàng hoa lê đều từng thấy qua, nhưng đây là lần đầu tiên được tận tay chạm vào gỗ trắc vàng chất lượng như vậy.”

Giọng ông ta không giấu nổi sự phấn khích:

“Cô ngửi xem, hương thơm dịu nhẹ tự nhiên, cảm giác khi chạm tay vào cũng khác hẳn, mấy loại hàng giả ngoài thị trường sao so được?”

Chắc chủ tiệm đời trước cũng chẳng biết món này quý thế nào, bằng không sao có thể để món đáng giá cả chục triệu nằm phủ bụi trong kho, còn tiệm thì bày biện như trạm thu mua phế liệu thế kia.

Vừa cảm thán, Hách Chí Minh vừa rút điện thoại ra, ra ngoài gọi một cuộc.

Làm nghề này chẳng sợ bị cướp mối, bởi đồ thật đã ít, hàng cao cấp càng hiếm hơn.

Có được món quý, thì nên chia sẻ thông tin với nhau. Người làm trung gian còn có cơ hội “tặng nhân tình” cho khách lớn, đôi bên cùng có lợi.

Một lúc sau, Hách Chí Minh quay lại nói với Thẩm Hựu:

“Tôi vừa báo cho mấy người có thể chi tiền, chiều nay sẽ có người tới xem hàng. Bên cô không vấn đề gì chứ?”

“Không vấn đề.” Thẩm Hựu mỉm cười rót cho ông ta ly trà:

“Trong tiệm chỉ có loại Long Tỉnh bình thường thôi, mời anh tạm dùng tạm nhé.”

Làm ăn lớn trong các cửa hàng cổ vật thì thường phải có trà thượng hạng. Cô sợ người ta hiểu lầm, liền đưa tay chỉ mấy hũ trà trên kệ cho đối phương xem.

Hách Chí Minh im lặng hai giây, rồi thành khẩn nói:

“Lát nữa tôi mang cho cô một hũ Long Tỉnh thu hoạch trước Thanh minh.”

Nếu là người khác, ông ta có thể còn nghi ngờ là chiêu trò. Nhưng riêng với Thẩm Hựu, mấy món đồ giá trị cả chục triệu cứ để trong kho bừa bộn, thì trà bình thường đúng là… hợp lý đến không thể hợp lý hơn.

“Cô Thẩm, lúc dọn kho còn phát hiện thêm món nào hay ho nữa không?” Hách Chí Minh bắt đầu thăm dò.

“Vẫn còn vài món nhỏ, tôi chưa kịp kiểm tra hết.”

Thẩm Hựu không nói hết lời, bởi sau này biết đâu còn cần dùng lý do này để ứng biến.

Hách Chí Minh gật đầu, hiểu là hiện tại cô chưa định bán thêm món nào khác nên cũng không tiếp tục đào sâu chuyện này nữa.

Đến hơn hai giờ chiều, một chiếc xe thương vụ màu đen trông đơn giản dừng lại bên ngoài cửa tiệm.

Từ ghế sau bước xuống một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc bình thường, thoạt nhìn chẳng có vẻ gì là nhân vật lớn.

“Ông chủ Hách, cũng lâu rồi chưa gặp. Nghe nói có món gỗ trắc vàng cần bán, tôi đặc biệt đến xem đây.”

“Biết anh bận lắm, không phải hàng xịn tôi đâu dám làm phiền.”

Hách Chí Minh vỗ ngực đảm bảo, vừa dẫn người vào tiệm vừa giới thiệu Thẩm Hựu cho đối phương.

Ba người chào hỏi xong liền cùng vào kho. Vừa nhìn thấy bộ bàn ghế, vị khách họ Chu kia đã không rời mắt nổi.

“Đúng là gỗ quý hiếm! Bàn với ghế lại còn được làm từ cùng một khối gỗ!”

Hách Chí Minh phụ họa ngay:

“Nếu không nhờ tôi quen thân với cô Thẩm, e là món này đã bị người khác tranh mất rồi.”

“Bốn nghìn vạn, tôi có thể chuyển khoản ngay. Thấy thế nào?” Ông Chu mở giá.

Thẩm Hựu còn chưa kịp đáp, bên ngoài đã vang lên một giọng nói.

“Bốn nghìn vạn? Cái giá đó chỉ đủ mua mỗi cái bàn thôi.”

Người bước vào là một người đàn ông hơi mập, kiểu tóc nghệ sĩ rối bời, vừa nhìn là biết dân sưu tầm thích chơi nổi.

“Năm nghìn vạn, bán cho tôi đi, tôi cũng có thể thanh toán ngay.”

Thẩm Hựu đặt tách trà đang run trong tay xuống, cố giữ bình tĩnh hít sâu một hơi.

Lần đầu trong đời gặp cảnh ra giá kiểu này, mấy người giàu ngầm ở thế giới này đúng là không thể xem thường, mấy chục triệu nghe cứ như mấy trăm đồng.

“Anh Trịnh cũng tới à? Vậy tôi trả năm nghìn năm trăm vạn, sau thuế.”

Ông Chu cười tiếp tục tăng giá, trong lòng thì mắng Trịnh Minh Bác, người cũng là thành viên hội sưu tầm cả trăm lần.

Cô chủ Thẩm nhìn còn trẻ, lại tiếp quản cửa tiệm giữa chừng, trông không giống người trong nghề, mở giá bốn nghìn vạn rõ ràng là để thăm dò mức giá của đối phương.

Thằng nhóc kia vừa vào đã cố tình đạp lên ông để lấy lòng, vì muốn giành được bộ bàn ghế này mà đến thể diện cũng chẳng cần!

Chẳng lẽ năm nghìn vạn ông đây không trả nổi chắc!?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play