“Chưởng quầy, mọi thứ chuẩn bị xong chưa?”
“Đương nhiên rồi.” Thẩm Hựu gật đầu, tay chỉ về kho hàng phía sau cánh cửa đang mở rộng.
Bên trong xếp đầy bao tải hạt giống lúa, còn những sọt nhựa đặt dưới đất thì chứa đầy khoai tây giống đã nảy mầm.
“Bao đựng này có khả năng chống ẩm, chỉ cần các người không xé bao ra thì có thể bảo quản được rất lâu.”
“À, còn khoai tây này dễ trồng, không kén đất, nhưng đã nảy mầm hoặc chưa nấu chín thì có độc, tuyệt đối không được ăn.”
Lý Hành gật đầu tỏ ý ghi nhớ: “Đa tạ.”
“Tôi đã chọn loại giống vừa kháng bệnh tốt vừa cho năng suất cao. Cách gieo trồng thế nào, các người chú ý ghi lại.”
Thẩm Hựu mở máy tính xách tay, dựa vào bản ghi chú cô đã soạn sẵn để giảng giải từng điểm một.
Môn khách đi theo Lý Hành nhìn chiếc hộp vuông kỳ lạ trên quầy, trong đầu xoay mấy vòng vẫn không hiểu nổi tại sao trong đó lại có chữ, mà còn có thể gọi ra đọc bất cứ lúc nào nữa chứ!
Trước khi đến đây, hắn vốn không tin trên đời lại có loại lương thực nào cho sản lượng cao đến thế, còn nghi ngờ liệu có phải điện hạ đã bị người ta lừa rồi không.
Nhưng sau khi bước vào nơi này, tận mắt thấy từng bao từng bao hạt giống chất đầy, hắn mới tin được bảy tám phần.
Cửa tiệm này quả đúng là kỳ quái như điện hạ từng nói. Có điều, năng suất lương thực cao thật hay không thì nhất thời khó mà xác định, vẫn phải đợi đến lúc thu hoạch mới biết rõ thật giả.
Thu lại ánh mắt, hắn lấy giấy bút ra bắt đầu ghi chép.
Phải nói, chữ viết của văn nhân thời cổ đại đúng là đẹp thật.
Thẩm Hựu liếc nhìn qua một cái, cả bài ghi chép không sai một chữ, nét chữ kiểu khải ngay ngắn, chẳng khác nào được in ra.
Cô lặng lẽ đẩy cuốn tập luyện chữ trên bàn mình vào sâu thêm một chút.
“Chưởng quầy, chỗ hạt giống trong kho này, chỉ hai người bọn ta e rằng...” Lý Hành có chút khó xử.
Ý của hắn là… có thể để người khác vào giúp chuyển đồ được không?
Thẩm Hựu đáp: “Không cần lo, ta sẽ gửi thẳng đồ đến chỗ các ngươi.”
Sao có thể để khách hàng lớn tự tay khuân vác chứ?
Truyền vật phẩm cần 50 điểm tích lũy, tức là năm nghìn tệ.
Đắt thì đúng là đắt thật, nhưng nghĩ lại đây là vận chuyển xuyên vị diện, mà hàng hóa cũng đâu có ít, đắt một chút cũng là hợp lý, Thẩm Hựu tự an ủi mình như vậy.
Nghe chưởng quầy nói thế, Lý Hành cũng không lấy làm ngạc nhiên. Cái tiệm này đến cả nói chuyện cũng biết, xảy ra chuyện gì “kỳ lạ” thêm nữa thì cũng chẳng có gì đáng bất ngờ.
“Những thứ này xin chưởng quầy xem qua, nếu chưa đủ, ta sẽ đi chuẩn bị thêm.”
Lý Hành mở chiếc rương gỗ đặt giữa sân.
“Hồ sơ trong kho phủ ghi lại, mấy món sứ này là quý giá nhất. Kỹ thuật nung men xanh thiên thanh đã thất truyền từ lâu, vật còn tồn tại cũng cực hiếm, không biết có lọt vào mắt chưởng quầy không?”
Quá vừa mắt rồi!
Đây chẳng phải chính là bộ ấm trà và lư hương men xanh thiên thanh của lò sứ Nhữ Diêu hay sao! Mấy món này hiện đại chỉ có trong viện bảo tàng, mà nếu ra đấu giá nước ngoài thì giá một món đã lên tới con số trên trời rồi!
Chỉ là, dù sao cũng không cùng thế giới, kỹ thuật nung men có thể hơi khác so với lò Nhữ Diêu của hiện tại.
Thẩm Hựu lại nhìn sang hai chiếc ghế thái sư và bàn trà bằng gỗ trắc vàng bên cạnh, toàn là báu vật trong báu vật.
“Thế này là đủ rồi.” Thẩm Hựu mỉm cười.
Cô quay lại quầy, thao tác truyền đồ trong kho sang cho bên kia, tiện tay còn gửi thêm hai phần quà tặng đã nói trước đó, hai lọ dầu gió.
Khóe môi Lý Hành khẽ cong lên, thầm nghĩ: đoán đúng rồi.
Gỗ trắc vàng thường thì không khó kiếm, nhưng loại thượng phẩm thì cực kỳ hiếm thấy.
Một kẻ còn chưa ngồi vững vị trí thái tử như hắn, lại dám chặn đường cống phẩm, thế nào cũng có người nhân cơ hội gây khó dễ.
Chưởng quầy nói muốn gỗ trắc vàng, e là muốn thử thành ý của hắn.
【Đinh — Đơn hàng đã hoàn tất】
Phần thưởng cũng được chuyển đến tài khoản.
Thẩm Hựu lập tức thao tác đưa bộ sứ quý giá, hai thỏi vàng còn lại cùng miếng ngọc bội cất vào ngăn tủ bên trong quầy.
Chỉ là một ô vuông một mét, nhét chen chúc cũng vừa đủ.
Giờ thì yên tâm rồi, không lo ra ngoài bị trộm vào nhà nữa.
“Còn một chuyện, bằng hữu của tại hạ bị tập kích hôm trước, đại phu nói vết thương quá nặng, khó giữ được mạng. Không biết chưởng quầy có cách nào cứu không?” Lý Hành nói với giọng đầy chân thành.
Người đó vì hắn mà bị thương, hắn không thể không cố gắng hết sức.
“Là bị thương thế nào?” Thẩm Hựu chợt nhớ đến hộp thuốc mình từng mua trước đó.
Nghe thế, Lý Hành trong lòng mừng rỡ, hỏi vậy là có ý định giúp rồi!
“Vết đao sâu, nhiễm trùng khiến sốt cao không hạ.”
“Chờ chút.”
Nghĩ đến đây là khách hàng lớn sẽ giúp mình phát tài, Thẩm Hựu lấy ra thuốc cầm máu đặc hiệu, băng gạc, thêm hai viên ibuprofen, thuốc kháng sinh và lọ dung dịch sát trùng.
“Những thứ này coi như tặng cho các người.”
Cô cẩn thận hướng dẫn cách dùng, đặc biệt dặn dò phải thử một lượng nhỏ trước xem có dị ứng không, dị ứng nặng có thể gây sốc phản vệ.
Hai người Lý Hành cảm tạ rồi cáo từ rời đi. Vừa bước ra khỏi tiệm, đã thấy sân viện hoang tàn chất đầy hàng hóa, đến cả thứ tự sắp xếp cũng không hề thay đổi.
Vị môn khách râu rậm đứng bên nhìn đến ngây người.
Hồi thần lại, giọng run run: “Quả là có thần tiên phù hộ Đại Tề ta!”
Nói xong còn hướng về căn nhà tàn tạ mà lạy mấy cái.
Vận chuyển từng ấy đồ ra khỏi hẻm nhỏ, muốn giấu cũng không được. Lý Hành dứt khoát nói thẳng: gặp được cao nhân, mua được một lô hạt giống lương thực.
Nhưng những kẻ nghi hắn tàng trữ binh khí, áo giáp lại hoàn toàn không tin.
Chân trước vừa đi, chẳng bao lâu đã có người kéo đến.
Dẫn đầu là Trương Hổ, vừa bước qua vòm cổng đã thấy một cánh cửa gỗ đóng chặt trước mặt.
Trên biển hiệu viết: “Cái gì cũng có”, trên cửa còn gắn một tấm bảng gỗ kỳ lạ, tỏa ra ánh sáng ấm áp.
“Chuyện gì thế này?”
Hai hôm trước hắn đã lục tung trong ngoài, tuyệt không thấy cánh cửa này.
Trương Hổ giơ tay định đẩy, với kẻ luyện võ như hắn, đẩy một cánh cửa gỗ chỉ là chuyện nhỏ nhưng cánh cửa này cứ như bị hàn chết, không nhúc nhích một ly.
“Một cánh cửa nhìn đã thấy kỳ quái… Đại nhân, nếu chẳng may phạm vào thứ gì không sạch sẽ…”
Thuộc hạ lo lắng, cảnh giác nhìn quanh.
Nhà nào lại đem cái thứ trông như bài vị gắn vào cửa?
Huống chi trời cũng sắp tối, nếu là tiên thì thôi, chứ gặp phải tà ma thì làm sao đây?
“Giở trò quỷ quái à? Ta không tin thứ này!”
Trương Hổ nói xong rút đao chém thẳng vào cửa. Thanh đao từng chém bay tay người thế mà lại không để lại một vết xước nào trên cửa.
Ngược lại chính hắn còn bị lực phản bật lùi vài bước.
Cảnh tượng quá mức quỷ dị khiến đám thuộc hạ chết lặng tại chỗ, sống lưng lạnh toát.
Trương Hổ nổi điên, giơ bó đuốc lại gần, gầm lên: “Đao không chém được, lẽ nào lửa cũng không đốt nổi?”
Và đúng là… thật sự không cháy nổi.
Đến mức tay hắn tê rần, cửa vẫn như mới, không tổn hao gì.
Hắn bèn trèo lên bức tường bên cạnh, nhìn vào trong thì chỉ thấy một ngôi nhà hoang, chẳng có gì lạ, ngoại trừ cánh cửa quái dị kia.
Chẳng lẽ nơi này bị người ta dùng thuốc mê vô hình vô dạng để tạo ảo giác?
Đang mày mò xem có cơ quan nào không, đầu óc bắt đầu vẽ ra đủ thuyết âm mưu, thì đột nhiên vang lên một giọng nữ trong trẻo:
“Là ông đấy hả, lão già, chém cửa nhà tôi?”
Đôi mắt Trương Hổ lập tức trợn to, nhìn về phía vật thể hình cầu phát ra âm thanh dưới mái hiên.
“Còn động thêm lần nữa thử xem!” Giọng kia dọa dẫm.
Đằng sau màn hình giám sát, Thẩm Hựu đang ngồi khoanh tay, tay phải nắm chặt, sắc mặt lạnh như băng.
Cô vừa đi lấy hàng chuyển phát nhanh, quay về đã thấy hệ thống cửa hàng gửi cảnh báo. Vừa mở camera giám sát ra xem, máu nóng liền bốc lên đầu.
“Là ai đang nói đấy hả!” Trương Hổ cố giữ bình tĩnh, quát lớn.
“Trò ma quỷ ba xu này ta thấy nhiều rồi. Người trước cũng là đến gặp ngươi đúng không? Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng giở trò! Mở cửa ngay!”
Vua chúa kỵ nhất là những thứ mê tín trấn áp vương khí. Hắn không cần biết cánh cửa này có chuyện gì mờ ám, chỉ cần nắm được bằng chứng đối phương dùng tà thuật, ngôi vị Thái tử coi như chấm hết.
Không có chứng cứ thì tạo ra chứng cứ.
Nghĩ đến phú quý rơi xuống từ trời, chút e ngại cuối cùng trong lòng Trương Hổ cũng bị dẹp bỏ.
“Hành động! Đập nát thứ đó cho ta!” Hắn ra lệnh cho thuộc hạ.