Thấy cánh cửa gỗ treo tấm biển phát sáng kỳ lạ, Lưu Chính khẽ thở phào nhẹ nhõm, lùi sang bên rồi nói:

“Điện hạ, đến nơi rồi.”

Sắc mặt Lý Hành không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng Trọng Tĩnh thì đứng ngẩn ra nhìn khung cửa mục nát trước mặt.

Đây là chỗ ở của tiên nhân á?

Cửa đâu?

Hay mắt mình có vấn đề rồi? Sao chẳng thấy cánh cửa Lưu Chính nói đâu?

Lưu Chính giơ tay chỉ.

“Trọng tiên sinh, chẳng lẽ ngài không thấy tấm biển trên cửa đang phát sáng?”

Nói xong, hắn đi thẳng lên trước, đẩy cửa bước vào.

Lý Hành theo sau không chậm một bước. Trọng Tĩnh thấy vậy vội vã bước theo, nhảy qua bệ cửa mục nát.

Ngay sau đó…..

Trọng Tĩnh và hộ vệ đứng trong một sân viện đổ nát, xung quanh yên ắng, không một bóng người.

Hắn hoảng hốt

Điện hạ đâu rồi?

Thân phận điện hạ tôn quý, nơi này lại dễ có mai phục, lỡ có chuyện gì bất trắc thì…

“Người đâu! Gọi hết vào đây! Dù phải đào ba thước đất cũng phải tìm cho được điện hạ!”

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc:

“Không cần đâu.”

Trọng Tĩnh sững sờ.

Sao điện hạ lại ở ngoài cửa?

“Xem ra chủ nhân nơi này, chỉ cho phép hai người bước vào.”

Lưu Chính cũng lên tiếng:

“Trọng tiên sinh, hay là ngài đợi ở ngoài một lát?”

“Ngươi đã vào một lần rồi, ta còn chưa thấy được tiệm tiên nhân ra sao, chẳng lẽ không thể cho ta xem qua một chút?”

Trọng Tĩnh không cam lòng, vừa nói vừa định chen vào.

Lưu Chính vội ngăn lại.

“Ta từng gặp qua chưởng quầy, để ta dẫn đường cho điện hạ là thích hợp nhất.”

Một lý do không thể nào phản bác được.

Cuối cùng, Trọng Tĩnh chỉ có thể nhìn Lưu Chính bước vào, còn mình thì đứng ngoài cửa, xoắn xuýt không yên.

Tiệm tiên nhân, cả đời chưa chắc gặp được một lần, thế mà ngay lúc sát cửa lại không được vào, cảm giác này thật quá khó chịu.

Leng keng keng.

【Có khách tới!】

【Có khách tới!】

Âm báo của hệ thống quản lý cửa tiệm vang lên cùng tiếng chuông gió lảnh lót hai lần liên tiếp, khiến Thẩm Hựu khó khăn mở mắt ra.

Tối qua quá phấn khích, cô cày phim đến ba giờ sáng. Vậy mà sáng sớm đã có người ra vào liên tục, rốt cuộc là muốn làm gì đây?

Người đến lần này tốt nhất là có chuyện quan trọng thật.

Sau một thoáng càu nhàu, Thẩm Hựu bật dậy, nhanh chóng rửa mặt, súc miệng rồi thay quần áo.

Tối qua cô quên không cài thời gian mở cửa cửa tiệm, hệ thống tự động mặc định là bảy giờ sáng, chút nữa nhất định phải chỉnh lại thành buổi chiều mới được!

Lý Hành lúc này đang đứng trong sân, nhìn cánh cửa cửa tiệm đóng kín, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, khác hẳn vẻ điềm tĩnh thường ngày của một người xưa nay không tin quỷ thần.

Khi đứng bên ngoài, nơi này chỉ là một ngôi nhà hoang phủ đầy cỏ dại; vậy mà vừa bước qua cửa, tất cả đã khác hẳn.

Những khóm hoa trong sân nở rộ một cách lạ thường, đều là những loài mà Lý Hành chưa từng thấy bao giờ.

Lưu Chính bước lên trước, gõ mấy tiếng vào cánh cửa nhưng bên trong không có hồi đáp.

Lý Hành bảo cứ đợi thêm, dù thân phận cao quý nhưng vẫn đứng thẳng tắp trước cửa tiệm, nét mặt không một chút sốt ruột.

Chỉ cần có thể giải quyết được nạn đói ở Vân Châu, dù người trong cửa tiệm có phải tiên nhân hay không, cũng đều đáng để kính trọng.

May mà họ không phải chờ lâu, chỉ vài phút sau, bên trong vang lên tiếng mở khóa.

Vừa thấy người mở cửa, Lưu Chính lập tức chỉnh lại tư thế, cung kính hành lễ: “Tiên tử chưởng quầy.”

Thẩm Hựu nhìn qua hai người, với cấp độ cửa tiệm hiện tại, cô chỉ có thể tiếp hai khách một lần, bản thân cũng chưa thể đi qua đến Đại Tề.

“Cứ gọi tôi là chưởng quầy là được rồi.”

Lưu Chính cung kính giới thiệu: “Vị này là công tử nhà ta.”

Người bình thường sao dùng được ngân lượng do triều đình phát hành, cũng đâu có khả năng nhìn ra chất ngọc trong chiếc bình lưu ly kia. Nhìn qua cũng biết đây là công tử quý tộc ở Đại Tề, sao có thể chỉ là một tên sai vặt?

Người còn lại, từ dung mạo đến khí chất, lại càng không giống người tầm thường.

Thẩm Hựu không vạch trần. Cô mở tiệm là để làm ăn, thân phận của khách thế nào, cô không quan tâm.

Lý Hành sau khi vào cửa thì đứng nhìn con én giấy lơ lửng trong không trung một hồi, rồi mới phát hiện có sợi dây trong suốt treo lơ lửng trên trần nhà.

Khó trách hôm qua Lưu Chính kích động đến vậy, nơi này từ trong ra ngoài đều kỳ lạ.

“Chưởng quầy, hôm nay ta tới là vì nạn đói ở Vân Châu. Nếu nơi này có cách giải quyết, điều kiện gì cũng có thể bàn, bạc không thành vấn đề."

Lưu Chính từng nói, tiệm này chấp nhận giao dịch bằng bạc.

Nhưng Lý Hành thầm nghĩ, nếu quả thật có thể thành giao dịch, e rằng bạc thôi thì chưa đủ.

Có thể mở ra được một cửa tiệm thế này, chắc chắn không phải người tầm thường. Chuyện giao dịch không thể ép buộc.

Thẩm Hựu trầm ngâm một lúc.

Dù chưa rõ Đại Tề rộng lớn ra sao, nhưng nếu đã là nạn đói, thì lượng lương thực cần thiết chắc chắn là cực kỳ khổng lồ.

“Ta có thể giúp các người giải quyết tạm thời, mở vài nồi cháo cứu tế ở Vân Châu, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là trị phần ngọn, không cứu được tận gốc.”

Cô vừa nói vừa mở điện thoại tra cứu thông tin.

“Có loại giống lương thực năng suất cao, ít kén chọn môi trường, sản lượng có thể gấp bảy, tám lần so với hiện tại của các người. Nhưng những giống này không thể giữ lại để làm giống tiếp theo. Dù có giữ được, sản lượng cũng sẽ giảm dần qua từng năm. Các người có muốn không?”

Ở thời Tống, vùng phía nam giàu có, mỗi mẫu ruộng chỉ cho sản lượng 2–3 thạch; một thạch tương đương khoảng 59 kg.

Hiện nay, các giống lương thực năng suất cao của thời hiện đại, không xét đến mùi vị, có thể đạt đến sản lượng một ngàn ký mỗi mẫu.

Cho dù chịu ảnh hưởng bởi khí hậu hay điều kiện môi trường, năng suất có giảm thì vài trăm ký vẫn là chuyện trong tầm tay.

Năng suất ở Đại Tề chắc chắn không vượt qua thời Tống, nên nói là gấp bảy, tám lần cũng không hề quá lời.

“Ngươi nói thật sao? Gấp bảy, tám lần?”

Lý Hành – người luôn giữ vẻ trầm ổn cũng không giấu nổi kinh ngạc, sắc mặt vốn có phần tái nhợt vì bệnh tình nay lại thêm phần chấn động.

“Thật. Tin hay không là việc của ngài.” Thẩm Hựu đáp lại dứt khoát.

“Vậy… ta nên dùng thứ gì để giao dịch cùng ngươi?”

Lý Hành không giấu thân phận nữa, mục đích là để cho chưởng quầy biết hắn có đủ khả năng trả giá bao nhiêu.

Ánh mắt Thẩm Hựu sáng rực, chàng trai này biết điều đấy!

Phát tài rồi, thật sự phát tài rồi!

“Ta muốn loại gốm sứ tốt nhất trong phủ các ngươi, và cả gỗ trắc hoa văn vàng nữa.”

Những món cổ vật có giá trị cao ở hiện đại, thì thời cổ cũng là bảo vật mà chỉ quý tộc thế gia mới có được.

Mấy món đỉnh cao nghệ thuật thời xưa trong viện bảo tàng, đều là tuyệt tác được thợ thủ công đánh đổi bằng cả sinh mệnh mà thành.

“Chỉ có vậy thôi sao?” Lý Hành không giấu được vẻ kinh ngạc.

Nếu giống như nàng nói, giống lương thực kia thực sự có năng suất cao như vậy, thì với hắn và với cả Đại Tề điều đó có ý nghĩa thế nào, nàng chắc chắn không thể không biết.

Vậy mà nàng chỉ muốn mấy món trân phẩm trong phủ của hắn?

Chẳng lẽ thật sự là tiên nhân bị giáng xuống trần để tích công đức?

Thẩm Hựu đương nhiên không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ bình tĩnh gật đầu:

“Nếu xác nhận giao dịch, các người phải đặt cọc trước.”

Làm ăn lỗ vốn, tôi không chơi.

Lý Hành bảo Lưu Chính mang hộp ra, mở nắp:

“Hôm nay đi gấp, có hai trăm lượng vàng cùng một khối ngọc bội, có thể làm tiền đặt cọc?”

“Ngọc bội này là tín vật. Chỉ cần ta còn sống, các người có thể đi lại thông suốt trong toàn bộ lãnh thổ Đại Tề, kể cả các cửa ải biên giới.”

“Được.” Bề ngoài Thẩm Hựu tỏ vẻ bình tĩnh như thể chuyện nhỏ không đáng bận tâm, nhưng trong lòng thì phấn khích đến mức suýt nhảy cẫng lên.

Tín vật hay không chẳng quan trọng.

Thứ đang nằm trước mặt cô, chính là dương chi ngọc thứ thiệt.

Loại ngọc thật sự đạt đến cấp độ dương chi ngọc gần như không tồn tại trên thị trường.

Dù có thì cũng là mua bán nội bộ trong giới sành ngọc, không chứng minh được năng lực tài chính thì đừng mong được nhìn.

Thẩm Hựu trước giờ chỉ từng thấy loại ngọc này trong viện bảo tàng.

Dù không tính là cổ vật, thì chỉ riêng miếng ngọc này, nếu đem ra đấu giá cũng phải trị giá ít nhất hai triệu, chưa kể đến đống vàng trong hộp, lóa cả mắt!

Đúng là phú quý làm người ta choáng váng!

“Thuốc hôm qua còn không?” Lý Hành lại hỏi.

Thẩm Hựu lấy từ ngăn kéo ra hai lọ dầu gió đã bóc nhãn:

“Chờ hôm nào anh đến giao dịch, tôi có thể tặng anh một hai lọ.”

“Nếu muốn có công thức thì phải trao đổi bằng thứ gì?” Lý Hành vội hỏi, giọng bất giác dồn dập hơn.

Thẩm Hựu lắc đầu: “Cho dù các anh có được công thức, cũng không làm ra đâu, thiếu nguyên liệu cần thiết.”

----------

 

 

Lời editor:

Vì truyện có bối cảnh đan xen giữa hiện đại và cổ đại, nên bên mình sẽ dịch theo ngữ cảnh cụ thể để đảm bảo phù hợp và dễ hiểu nhất. Mong mọi người thông cảm và ủng hộ nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play