“Được rồi, được rồi.”

Nụ cười trên mặt Hách Chí Minh càng thêm thân thiện, ông rót cho Thẩm Hựu một tách Hoàng Sơn Mao Phong thượng hạng, đeo găng tay cẩn thận quan sát hai thỏi bạc suốt một lúc lâu.

“Đồ thật đấy! Bảo quản tốt như vậy, cô lấy từ đâu ra?”

“Dưới quê.” Thẩm Hựu không nói nhiều. “Anh yên tâm, không phải đào trộm đâu, tôi không làm mấy chuyện phạm pháp.”

“Tất nhiên rồi, tình trạng hai thỏi bạc này mà nói là đào lên từ đất thì tôi còn chẳng tin.”

Chút chuyện ấy ông vẫn đủ con mắt để phân biệt.

Hách Chí Minh đặt hai thỏi bạc lên tấm vải lót, “Cô định bán luôn chứ?”

“Đúng vậy.” Thẩm Hựu nhấp một ngụm trà.

“Vậy thì tôi nói thẳng. Cô Thẩm, cô vừa tiếp quản cửa hàng, lúc này chắc chắn đang cần vốn xoay vòng. Cô mà đi tìm người mua khác, một hai ngày chưa chắc đã bán được. Thế này đi, tôi ra giá luôn. Nếu cô thấy ổn thì khỏi mất công chạy chỗ khác.”

Thấy Thẩm Hựu không phản đối, Hách Chí Minh giơ tay ra hiệu một con số.

“Hai thỏi, mỗi thỏi 3 vạn. Đồ được bảo quản rất tốt, chỉ là niên hiệu không phải loại phổ biến trong giới sưu tầm, đương nhiên cũng có thể là loại chưa được phát hiện. Nhưng tôi cũng phải chịu rủi ro khi mua.”

“Tôi tìm anh đầu tiên, mà anh lại ra ngay giá sàn với tôi?” Thẩm Hựu đặt tách trà xuống, giọng bình thản, “5 vạn.”

Hách Chí Minh do dự vài giây.

Lịch sử từng xuất hiện rất nhiều nước nhỏ tồn tại ngắn ngủi, sách sử cũng chẳng ghi chép chi tiết.

Đồ thì đúng là thật, bảo quản còn tốt đến mức hiếm thấy, Với mức giá này, có lẽ không lời lớn nhưng chắc chắn không lỗ.

“Được, nhưng sau này có hàng tốt, cô phải ưu tiên mang đến cho tôi trước.”

“Không vấn đề.”

Thẩm Hựu mỉm cười, đưa mã nhận tiền.

Lúc bước ra khỏi tiệm, trong đầu cô vẫn còn văng vẳng âm thanh chuyển khoản, có tiền trong tài khoản chính là cảm giác an toàn!

Ba vạn là mức quy đổi do hệ thống đưa ra, dựa trên sức mua giữa hai thế giới.

Nhưng cô đã mở cửa hàng đồ cổ rồi, không tranh thủ buôn bán thì còn đợi đến bao giờ?

Dầu gió hôm qua mua ở hiệu thuốc hết 10 tệ, lọ thủy tinh là phế phẩm trong kho, chi phí gần như bằng không.

Trừ đi phí quản lý cửa hàng, một mối làm ăn này lời được 4 vạn 9. Nhất định phải giữ được tiệm còn, người còn!

Sau khi trải nghiệm cảm giác phát tài nhanh chóng, trên đường về, đi ngang qua hiệu thuốc, Thẩm Hựu dừng bước, quay lại mua hai hộp thuốc sơ cứu, kèm theo 10 chai dầu gió.

Khi nhân viên hỏi với vẻ khó hiểu, cô chỉ thản nhiên đáp: “Nhà có kiến ba khoang, phải để nhiều chai mới yên tâm.”

Vừa xách đồ về đến cửa hàng thì trời bắt đầu sấm chớp đùng đoàng, không bao lâu sau trời đã đổ mưa như trút nước.

Nhìn nhà kho còn ngổn ngang, Thẩm Hựu lập tức tràn đầy khí thế, quyết định tối nay tăng ca dọn dẹp cho xong.

Có tiền là có động lực.

Tí nữa còn phải gọi suất ăn đêm thịnh soạn, tối nay cô sẽ bật hết mấy cái điều hòa mà trước đây tiếc không dám dùng!

Trong kho có đủ thứ linh tinh: rổ tre, nia, hai mô hình nhà giấy bạc màu, hai thùng muối quá hạn.

Những gì có thể bán phế liệu, Thẩm Hựu đã phân loại để riêng, còn rác thì cho vào mấy bao tải lớn, để mai đem vứt.

Nhìn kho đã được dọn gọn gàng, cô thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Kiểm tra lại cửa nẻo xong, cô xách đồ ăn lên phòng ở tầng hai.

Ngôi nhà này có ba tầng, tầng hai đã được cải tạo thành chỗ ở, tầng ba là gác mái có ban công, có thể nhìn ra dãy núi xa xa.

Hiện vẫn chưa sửa sang gì nhiều, chủ yếu là vì không có tiền.

Mưa đập vào khung cửa sổ, trong phòng mở điều hòa mát lạnh, có xiên nướng và trà sữa.

Cuộc sống như vậy quá là sung sướng!

Thẩm Hựu nhìn vào tính năng phòng vệ cơ bản trong hệ thống quản lý cửa hàng, chần chừ một lúc rồi quyết định mở.

Kích hoạt mất 100 điểm, mỗi tháng mất thêm 10 điểm, nâng cấp thì tính riêng.

Hơi đắt, nhưng có thể đảm bảo an toàn cho cửa hàng bên phía Đại Tề.

Mở, nhất định phải mở.

Thu nhập hôm nay: 50.000 tệ

Chi tiêu: 11.340 tệ

-----

Cùng lúc đó.…

Lưu Chính đứng ở đầu hẻm, siết chặt món đồ trong tay, tiểu đồng gọi mấy tiếng mà hắn không nghe thấy.

Không sai, chính là con hẻm này. Nhưng lần trước đến đây, hắn chưa từng thấy tiệm kia xuất hiện.

Nếu nói là ảo giác thì trong tay hắn lại đang cầm chai lưu ly cùng tiên dược, đây rõ ràng là có thật.

Nếu đó thực sự là cửa tiệm của tiên gia, thì biết đâu, tình cảnh bế tắc của Vân Châu sẽ có chuyển biến!

Lưu Chính lập tức lên xe ngựa quay về dịch quán, vội vã bước vào một gian thượng phòng, cúi người cung kính nói:

“Điện hạ.”

Ngồi bên bàn là một nam tử mặc thường phục màu đen sẫm, dung mạo tuấn tú, sắc mặt bình thản.

Sau khi nghe Lưu Chính thuật lại toàn bộ sự việc, lông mày người nọ khẽ nhíu lại, rồi dặn dò tâm phúc: “Trọng Tĩnh, ngươi xem qua thứ này đi.”

Trọng Tĩnh sợ rằng đó là độc dược hay ám khí, liền cẩn thận cầm lấy bình lưu ly nhỏ tinh xảo trên bàn.

Chữ viết bên ngoài hắn không nhận ra, nghiêng ngó mãi mà không biết mở thế nào.

“Cái này…”

Lưu Chính đưa tay nhận lại, làm mẫu cách mở nắp bình, rồi đưa lọ cho hắn.

Động tác kia khiến Trọng Tĩnh thoáng sững người.

Hắn thử nghiêng ngược cả bình xuống, vậy mà chất lỏng bên trong chẳng hề rò rỉ.

“Miệng bình khít tuyệt đối, thứ này chế tác quá tinh xảo.” Trọng Tĩnh không giấu được kinh ngạc.

Hắn từng đi khắp các quốc gia, tự nhận kiến thức rộng rãi, vậy mà cũng chưa từng thấy kỹ thuật làm lưu ly nào tinh xảo đến thế, quả là vật lý tưởng để đựng thuốc!

Bôi thử một ít lên tay, hắn quan sát kỹ, không có dấu hiệu bất thường, ngược lại còn mát lạnh dễ chịu, tinh thần tỉnh táo hẳn lên.

“Điện hạ, thuốc này không có độc. Quả thực rất giống loại tiên dược từng được ghi chép trong sách cổ, thời tiên đế từng dùng.”

Năm xưa, Vân Châu từng xuất hiện dị tượng, chiến trường tràn ngập tử khí hôi thối do xác chết phân hủy, quân địch từ Nam Cương còn mang theo độc trùng.

Một bình tiên dược nhỏ bé, không chỉ làm dịu chứng đau đầu của tiên đế, mà còn có tác dụng kháng độc côn trùng, lại có thể bảo quản lâu dài, dù trong khí hậu oi bức cũng không hư hỏng.

Về sau, ngự y trong cung đã nghiên cứu mấy năm trời, nhưng vẫn không sao chế tạo lại được loại dược ấy.

“Ngươi chắc chắn là ở con hẻm đó?” Trọng Tĩnh không giấu nổi kích động trong giọng nói,“Chưởng quầy là một cô nương xinh đẹp, bán cho ngươi một bình rượu bằng lưu ly quý giá chỉ hai mươi lượng, lại còn tặng tiên dược miễn phí?”

“Ta chắc chắn,” Lưu Chính gật đầu: “Cửa tiệm ấy hoàn toàn khác biệt. Bảo vật thì phủ đầy bụi, cứ thế đặt ngay trên đất, trong tiệm chẳng thấy đèn đuốc gì mà vẫn sáng rõ lạ thường. Vừa bước vào, liền có một luồng khí mát dịu ập tới, khiến người thư thái như đang ở tiên cảnh.”

Nói rồi, Lưu Chính ra hiệu cho bọn họ nhìn chiếc bình lưu ly đặt trên bàn.

Hắn rót nước trà nóng vào trước, rồi lại thay bằng nước lạnh: “Xem đi, đồ lưu ly thông thường làm sao vững chắc đến mức này được chứ.”

“Lại đây.”

Lưu Chính ra hiệu cho họ nhìn vào chiếc chai rượu bằng lưu ly đặt trên bàn, đầu tiên đổ nước trà đang sôi vào, sau đó lại thay bằng nước nguội.

“Nhìn xem, lưu ly thông thường sao có thể chắc chắn đến vậy.

Lưu ly vốn dễ vỡ, nhưng hắn từng nghe trưởng bối trong nhà nói rằng, bình đựng tiên dược vốn khác với lưu ly thường.

“Tiên nữ ban thuốc, có lẽ vì thấy ta có duyên.”

Nói đến đây, Lưu Chính vô thức ưỡn thẳng lưng, trong lòng có phần lâng lâng tự mãn.

“Điện hạ, có nên đích thân đến xem thử không?”

Trọng Tĩnh trong lòng đã sốt ruột.

Những năm gần đây, Đại Tề liên tục gặp thiên tai, Vân Châu vốn là vùng biên cương, nay lại đang nạn đói hoành hành, triều đình thì thiếu lương thực cứu tế, lại bị kẻ xấu âm thầm ngáng đường, bọn họ gần như rơi vào đường cùng.

Tuy rằng điện hạ xưa nay không tin vào chuyện thần tiên, nhưng nếu quả thật là cửa tiệm của tiên nhân, thì cả Vân Châu lẫn điện hạ đều có hy vọng rồi!

Lý Hành cầm bình dược lưu ly lên, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đánh cược một phen:

“Trời đã tối, mai sáng sớm hãy đi, việc này tạm thời không được để lộ ra ngoài.”

“Tuân lệnh.”

Đêm đó, Lưu Chính trằn trọc suốt đêm không ngủ được.

Tiên đế từng nhiều lần phái tâm phúc đi tìm tiên nhân, cả đời vẫn không thu được kết quả gì.

Đến nay, gia tộc họ Lưu vì bị thánh thượng nghi kỵ mà suy tàn, nhà cửa bị lục tung lên chỉ để tìm đầu mối về tiên nhân.

Hắn không dám giấu giếm điều gì, lại càng sợ tiệm tiên gia chỉ có thể vào được một lần, việc này liên quan đến tương lai của cả gia tộc.

Trời vừa sáng, Lưu Chính đã không kìm được mà dậy sớm sửa sang y phục, chờ xuất phát.

Lần này ra đi, Bề ngoài chỉ có sáu người, tính cả phu xe, nhưng trong tối còn có một đội hộ vệ âm thầm đi theo.

Đến đầu ngõ, để đảm bảo bí mật, chỉ có Trọng Tĩnh và một tâm phúc theo vào trong, những người còn lại đều ở bên ngoài chờ lệnh.

---------------‐

🌸 Lời của editor:

Cảm ơn các bạn đã theo dõi đến cuối chương! Nếu thấy truyện hay, đừng ngại để lại bình luận hoặc thả tim ủng hộ mình nhé~

Mình sẽ cố gắng cập nhật chương mới sớm nhất có thể, mong được đồng hành cùng mọi người lâu dài!

Mỗi lời góp ý hay động viên đều là động lực to lớn với mình đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play