“Cảm ơn chị, không cần đâu ạ.” Thẩm Hựu khách sáo từ chối.
“Láng giềng cả mà, khách sáo gì chứ.”
Chị Thôi cười tươi giới thiệu: “Đây là cháu trai chị, tên là Thôi Quân, làm ở công ty nội thất, thu nhập cũng ổn, mỗi tháng cỡ bốn, năm nghìn tệ.”
Thật ra chị ta chẳng phải nhiệt tình gì cho cam, chỉ thấy cô gái này vừa xinh, lại có thể tự mình gây dựng cửa tiệm, có nhà có xe. Nghe nói trong nhà chỉ có mỗi một đứa con gái, nên mới muốn “mai mối” cho cháu mình một phen.
Thôi Quân nhìn cô gái trước mặt đang mặc đồ làm vườn đơn giản, tay còn cầm cái xẻng trồng cây, trong mắt thoáng hiện lên tia ngạc nhiên.
Tỏ vẻ chuyên nghiệp, anh ta quét mắt một lượt rồi lên tiếng:
“Cái sân này của cô nhìn qua thì được, nhưng thiết kế thiếu bài bản lắm. Bên công ty bọn tôi là thương hiệu lớn, làm gì có chuyện sắp đặt kiểu này.”
Thẩm Hựu nghe vậy chỉ thấy buồn cười:
“Không có thiết kế sư gì hết, tôi tự sắp xếp đấy. Tôi thấy thích là được.”
Thôi Quân không đồng tình, lắc đầu:
“Người không biết nhìn vào thấy đẹp thôi, chứ xét kỹ thì bố cục chẳng có đẳng cấp gì cả. Sau này cô sẽ thấy, chăm nom vừa tốn công lại tốn tiền. Tôi khuyên cô…”
Thẩm Hựu trợn mắt:
“Anh giỏi thật đấy, thiên hạ đệ nhất biết tuốt chắc? Tốt nhất là bớt khuyên lại.”
Ánh mắt khinh thường của cô rõ rành rành. Nhưng Thôi Quân lại nghĩ cô là người ngoài ngành, không hiểu gì, nên cố tỏ ra hào phóng, đổi chủ đề:
“Nghe nói tiệm cổ mở ba năm không lời, lời một phát ăn ba năm. Tiệm cô chắc làm ăn khá lắm ha?
Nhìn cô là biết người giỏi quán xuyến rồi, không như bạn gái cũ tôi, lương tháng ba ngàn rưỡi mà suốt ngày đặt hàng online với gọi đồ ăn ngoài.
Hay là chúng ta kết bạn đi?”
Thẩm Hựu siết chặt cái xẻng trong tay:
“Anh nói lại xem?”
“Cô giận vì tôi nhắc đến bạn gái cũ hả?” Thôi Quân đắc ý cười, nghĩ con gái trẻ đều như thế cả.
Hắn còn định tiếp lời, nhưng Thẩm Hựu đã chẳng cho cơ hội:
“Lương anh bốn năm ngàn mà cũng chê bai người ta?
Tôi đây không chỉ đặt đồ ăn mỗi ngày, đi shopping một lần cũng đủ bằng mấy tháng lương của anh đấy.
Bạn gái cũ của anh bỏ anh, đúng là sáng suốt!”
Nói xong, rầm một tiếng, cô đóng sập cửa lại.
Thôi Quân đứng trên bậc thềm, trừng mắt nhìn cánh cửa gỗ, nghẹn mãi mới bật ra một câu:
“Cô như vậy, sau này ai dám lấy cô chứ!”
Thì càng tốt. Thẩm Hựu hừ lạnh.
Lẽ ra hôm nay là ngày vui vì sân nhà đã làm xong, ai dè lại vớ phải kẻ dở hơi từ đâu chui ra.
Vừa xua được chuyện bực mình, Thẩm Hựu đặt ngay một phần thịt nướng giao tận nơi, sau đó trồng nốt chỗ hoa còn lại, dọn dẹp sạch sẽ rồi lên nhà tắm rửa.
Vừa hay, đồ ăn cũng sắp tới. Quán thịt nướng cô đặt giá hơi cao hơn mấy quán khác, nhưng nguyên liệu tươi ngon, lại có tặng thêm vỉ nướng.
Thẩm Hựu bày tất cả đồ ăn lên bàn trà bằng gỗ du cổ ngoài sân: ba chỉ heo, mỡ bò, mực ống... nhìn thôi đã thấy ngon rồi.
Điện thoại vang lên tin nhắn của Trịnh Minh Bác, báo rằng hiệp hội sưu tầm đã duyệt hồ sơ của cô. Có tin gì về phiên đấu giá lần sau sẽ báo ngay.
Đấu giá trong giới này có hai kiểu, một loại chỉ cần đặt cọc là có thể tham gia, có cả hình thức online.
Nhưng loại này thường không có món nào quá quý giá, cũng không đảm bảo thật giả. Mua phải đồ giả thì chỉ biết ngậm đắng nuốt cay, cũng phải thôi, ai bảo buôn đồ cổ là cái nghề nước sâu.
Còn loại đấu giá kia thì khác, phải có “vé mời” và kiểm chứng tài chính mới vào được. Có giám định sư nổi tiếng trong giới đảm bảo chất lượng, thư mời sẽ gửi đến thông qua hiệp hội sưu tầm.
Thẩm Hựu trả lời một tin nhắn, rồi không chờ nổi nữa mà cắm điện vỉ nướng, quét dầu, bắt đầu cho thịt lên.
Gió đêm mát dịu lướt qua, chiếc đèn đá kiểu cổ bừng sáng ánh vàng ấm áp, trong bể cá, hệ thống tuần hoàn hình bánh xe nước cổ truyền vang lên tiếng nước róc rách.
Ngồi nướng thịt giữa sân vườn thế này, đúng là thoải mái không gì sánh được.
Trà sữa thì còn chưa giao tới, nhưng Thẩm Hựu đã ăn rất vui rồi, cho đến khi có người bước vào sân.
Nhìn gương mặt hơi mệt mỏi của Lý Hành, cô mới chợt nhớ… mình quên đóng cửa vì mải lo ăn nướng.
Lý Hành trông thấy cửa tiệm đã thay đổi hẳn, ánh mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
Chỉ mới vài ngày, cái sân vốn cũ kỹ xập xệ mà lại biến hóa đẹp đến vậy!
Tốc độ sửa sang đúng là thần tốc, nhưng nếu xét đây là cửa tiệm kia… thì lại rất hợp lý.
Thẩm Hựu thấy vị khách quen này đến, trực giác mách bảo, có đơn hàng rồi đây.
“Muốn ăn cùng không?”
Dù sao cũng không thể để khách quý đứng đó, quá thất lễ.
Lý Hành như được ưu ái bất ngờ, khẽ gật đầu. Thẩm Hựu đưa anh ta chén đũa dùng một lần, còn gắp cho anh ta một miếng ba chỉ nướng.
“Ngon quá!”
Vừa cắn một miếng, Lý Hành đã sững người vì ngạc nhiên.
Hắn lớn lên trong hoàng cung, dù không được phụ hoàng yêu thương nhưng cũng là thái tử, chuyện ăn uống chưa từng sơ sài.
Vậy mà chưa bao giờ ăn miếng thịt nướng nào ngon đến thế này, còn thơm hơn cả món thịt nai nướng đầu bếp ngự thiện cung làm.
“Trong thịt này bỏ gì vậy? Ăn vào khác hẳn mọi thứ ta từng ăn.”
Còn cái đĩa tròn màu đen kia nữa, không thấy có lửa, nhưng thịt đặt lên là chín.
Nếu đem được thứ này về thì…
“Có dùng ít gia vị để ướp đấy. Mà mấy thứ này chắc các người bên đó vẫn chưa có đâu.”
Thẩm Hựu cũng không rõ thực đơn của [Đại Tề] ứng với triều đại nào trong lịch sử, nhưng có một điều chắc chắn, dù là quý tộc xưa kia, ăn uống cũng không thể bằng người hiện đại.
Thấy Lý Hành chăm chú nhìn cái vỉ nướng, Thẩm Hựu thuận miệng giải thích:
“Thứ này bên các người cũng xài không được, giống như đèn trong tiệm của tôi, không cần lửa mà vẫn sáng.”
Mấy cái đèn đó là đèn năng lượng mặt trời. Đúng rồi! Cô bận rộn quá nên quên khuấy mất chuyện này.
Phải nhập một lô đèn năng lượng mặt trời kiểu cổ đi mới được, đem qua cổ đại chắc chắn bán được giá!
“Nhưng có một loại đèn, các người bên đó có thể dùng được, chính là loại treo dưới mái hiên kia, ban ngày hấp thụ ánh sáng mặt trời, đến tối sẽ tự phát sáng. Nếu dùng đúng cách thì có thể dùng rất lâu.”
Nghe vậy, Lý Hành vội hỏi:
“Loại đèn đó có bán không?”
Đèn này rất ổn, không lo nguy cơ hỏa hoạn, lại còn sáng hơn nến.
“Có bán. Nhưng tôi hiện tại chưa có dư, cần khoảng hai ba ngày mới chuẩn bị xong. Nếu anh muốn, thì mang một bộ bút mực và nghiên mài mực loại quý đến đổi.”
Loại đèn năng lượng mặt trời chất lượng tốt vốn không rẻ, còn mấy bộ nghiên mực cao cấp kia lại hiếm thấy ở hiện đại, bán ra cũng được giá.
“Không vấn đề.” Lý Hành gật đầu.
Vài món đó đối với hắn chẳng đáng kể gì, trong kho của phủ còn mấy bộ như thế.
“Ta tới đây hôm nay, còn một việc khác muốn—”
Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Hựu vang lên, là đơn giao trà sữa.
“Anh đợi chút.” Cô nói.
Sau đó, ngay trước ánh mắt sững sờ của Lý Hành, cô cầm lấy điện thoại, ra mở cửa rồi xách túi giữ nhiệt quay trở lại.
“Bên ngoài… có người đưa đồ ăn tới?”
Lý Hành đầy nghi hoặc. Mỗi lần hắn đến đây, đều có cấm vệ canh giữ bên ngoài, giờ đã tối muộn, ở Vân Châu còn ai có thể đưa đồ ăn đến tận cửa?
Thẩm Hựu thật chẳng biết giải thích thế nào. Cánh cửa cô mở ra là kết nối sang một thế giới khác, ánh đèn sáng trưng, đúng vào giờ cao điểm của dịch vụ giao đồ ăn.
Cô nghĩ một lúc, rồi nói:
“Người đưa đồ ăn, bên các anh không nhìn thấy được.”
Lý Hành nhanh chóng hiểu ra, không rõ vì sao, dù đang ngồi chung một sân với cô, hắn lại có cảm giác giữa họ như có một bức màn vô hình nào đó ngăn cách, không thể vượt qua.
Hắn từng nghĩ cô gái này chỉ là ẩn cư nơi ngõ nhỏ, giờ mới hiểu, nàng vốn không thuộc về thế giới này.
Thẩm Hựu mở túi giữ nhiệt, vì muốn đủ điều kiện giảm giá nên cô gọi hẳn hai ly cỡ vừa. Ban đầu vốn định uống cả hai, nhưng thấy vị khách quan trọng đang ngồi đối diện, cô hơi tiếc rẻ một chút, rồi chọn lấy một ly, đưa cho anh.
“Anh thử cái này đi.”
Không ai có thể kháng cự nổi sự hấp dẫn của trà sữa, Thái tử Đại Tề cũng không ngoại lệ.
Lý Hành cảm nhận lớp đá mát lạnh từ ly nước truyền vào tay, vừa uống một ngụm đã không ngớt lời khen ngon.