Công việc sửa sang tiến triển thuận lợi, cửa tiệm ngày càng ra dáng.
Chiều tối hôm ấy, sau khi bàn bạc xong một loạt vấn đề cải tạo với tổ trưởng công trình qua hệ thống [Đại Tề], như thường lệ, Thẩm Hựu lại mở cửa tiệm bên kia.
Vẫn là con hẻm nhỏ không bóng người, chiếc xe ngựa bên ngoài trông đơn sơ nhưng bên trong lại xa hoa lạ thường dừng lại trước cửa.
“Chính là chỗ này?” Một giọng nam vang lên.
“Không sai,” thuộc hạ báo cáo, “Lần trước Trương đại nhân bị sét đánh chính là ở đây. Gạo trong quán cháo cũng được vận chuyển ra từ đây, nhưng không rõ bọn họ vào kiểu gì.”
“Vô dụng.”
Giọng nói dửng dưng từ trong xe truyền ra khiến thuộc hạ rùng mình một cái, vội vàng bổ sung: “Nhưng… nghe nói chỉ có Lưu Chính và Trọng Tĩnh hai người từng bước vào.”
Hai người?
Đó là chìa khóa để vào sao?
Người trong xe vén rèm, giẫm lên lưng tiểu đồng để xuống đất, “Đi, vào xem rốt cuộc là chuyện gì.”
Đi đến cuối hẻm, đập vào mắt là cánh cửa gỗ có phong cách lạ lẫm.
Thuộc hạ nén sợ, tiến lên đẩy cửa. Trong lòng sợ đến chết khiếp nhưng không dám để lộ ra ngoài.
Bị sét đánh mà còn sống được, nhưng chọc giận vị đại nhân đặc sứ này thì có mười cái mạng cũng không đủ chết.
Không có tiếng sấm chớp gì cả, cánh cửa… vậy mà mở ra thật.
Thuộc hạ thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ nói, “Đại nhân, mở được rồi!”
Đặc sứ nheo mắt, chỉ vào một tay thân tín: “Ngươi theo ta vào, những kẻ khác canh ở ngoài.”
“Rõ!”
Hai người xuyên qua cửa, vừa cảnh giác nhìn quanh sân viện lạ lẫm, vừa bước vào cửa tiệm.
Vừa vào trong, đập vào mặt là một làn sương trắng lạnh buốt, bên tai văng vẳng một đoạn âm nhạc kỳ lạ nhưng khá dễ nghe.
Vấn đề là — họ chẳng thấy ai chơi nhạc, cũng chẳng ai mở miệng hát.
Quá quỷ dị! Âm thanh rõ ràng vang lên, nhưng chẳng thấy nhạc cụ hay người trình diễn ở đâu!
Thẩm Hựu lúc này đang phẩy tay cố xua đám sương mù tỏa ra từ chiếc máy tạo khói đặt bên bể cá. Thứ này vốn là cô định để dành đến hôm tiệm chính thức khai trương, mở lên tạo tí không khí cho lung linh huyền ảo.
Người bán hàng thì cam đoan đi cam đoan lại: đảm bảo dùng tốt.
Quả nhiên mở lên một cái là điên cuồng phun sương, trắng xóa một mảnh, muốn tắt cũng tắt không được!
Phải vất vả lắm Thẩm Hựu mới tắt được máy tạo khói, vừa đứng dậy đã thấy hai vị khách mặt mày hoang mang, trông như thể đang nghi ngờ nhân sinh.
“Chào mừng đến với tiệm của tôi, cứ tự nhiên xem hàng.” Giọng chào mời mặc định của hệ thống vang lên.
Thẩm Hựu bước ra quầy, tắt nhạc đang phát trên laptop. Hai người kia lại càng nhìn cô với ánh mắt cảnh giác.
“Ngươi… cũng nghe thấy có người hát phải không?” Đặc sứ hạ giọng hỏi.
“Nghe… nghe thấy.” Thuộc hạ cứng đờ cả người, tay vẫn không dám rời khỏi chuôi đao bên hông.
Đặc sứ thu lại ánh mắt, nhìn những món đồ kỳ quái trên kệ, ổn định lại tinh thần rồi mới lạnh giọng hỏi: “Lương thực ở Vân Châu là do cô cung cấp?”
Một người quen đứng trên cao lâu năm, lời nói tự nhiên mang theo khí thế áp người.
“Phải nói chính xác là, họ mua từ tôi.” Thẩm Hựu giọng điệu bình thản, không hề tỏ ra khiêm nhường.
“Thế mà trong tiệm cô chẳng thấy chút lương nào.” Đặc sứ chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc bén đảo qua từng góc tiệm như muốn nhìn thấu tất cả.
Thẩm Hựu lập tức hiểu ý, đang dò xét thực lực của cô.
“Trước khi bước vào cửa, ngài có nhìn thấy tiệm này không?” Cô chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt điềm nhiên, “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Không mua gì thì mời ra ngoài.”
Thái độ bình tĩnh như thể mọi chuyện đều nằm trong tay khiến nghi ngờ trong lòng đặc sứ tan dần.
Quả nhiên là cao nhân.
Lần này đúng là không đi nhầm chỗ!
“Ta là đặc sứ triều đình, lần này đến là muốn cầu cô ban cho một viên đan dược kéo dài tuổi thọ.”
Thẩm Hựu: …?? Ông tưởng tôi là rùa thần trong hồ ước đấy à?
“Không có.”
Nhưng trong tai vị đặc sứ, câu trả lời này hoàn toàn không đáng tin. Một người có thể lấy ra cả núi lương thực chỉ sau một đêm, sao có thể không có chút đan dược tầm thường?
“Trước đó cô còn từng đưa thuốc cho Thái tử.”
Nghe nói nhờ loại thuốc đó, Thái tử đã chữa khỏi bệnh cho thiếu công tử nhà họ Lữ ở Liên Châu. Mà nhà họ Lữ nắm trong tay binh quyền thật sự đấy!
Thuốc đó, chưa từng ai từng thấy qua. Không phải là vị nữ chưởng quầy này đưa thì còn ai vào đây?
Thẩm Hựu vẫn thản nhiên: “Chỉ là thuốc trị thương và cảm mạo thôi.”
Đặc sứ nửa tin nửa ngờ, “Đám phương sĩ trong cung còn có thể luyện được đan dược bổ thận tráng dương, kéo dài tuổi thọ, cô lại không làm được?”
“Tôi là người buôn bán, không phải phương sĩ. Đan dược của phương sĩ ấy à, toàn dùng chu sa. Uống vào nhiều chẳng sống lâu được, chỉ chết nhanh thôi.”
Đặc sứ trầm mặc, trong lòng nặng trĩu. Thế này thì chẳng biết về triều ăn nói làm sao.
“Chỉ cần cô đồng ý theo ta vào kinh, bảo đảm trân bảo kỳ vật không thiếu phần nào cho cô.”
Thẩm Hựu lắc đầu, “Không muốn.”
Sắc mặt đặc sứ sa sầm, thoáng có ý muốn dùng vũ lực. Nhưng do dự một hồi, cuối cùng vẫn không ra lệnh động thủ.
Chỉ đành bỏ ra năm mươi lượng vàng, từ tay Thẩm Hựu mua một lọ dầu gió và bốn viên ibuprofen.
Cái giá đắt đến vô lý, hoàn toàn là vì Thẩm Hựu nhìn ông ta ngứa mắt nên mới hét lên như vậy.
Hai người vừa bước ra khỏi cổng, sân viện lập tức khôi phục lại như cũ, tiệm cũng biến mất không dấu vết.
Vị đặc sứ quyền thế ở kinh thành, luôn được người người tâng bốc, mà giờ lưng đã túa ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ánh mắt cuối cùng của vị nữ chưởng quầy kia, như đang nói: “Không chịu móc ví thì thử xem ngươi có bước ra nổi cái cửa này không.”
Ông ta hiểu ý, ngoan ngoãn lấy tiền ra, dè dặt hỏi có thể mua thuốc gì.
Người có thể mở một tiệm kỳ quái như vậy, muốn xuất hiện thì xuất hiện, còn có thể hô phong hoán vũ gọi sấm giáng sét, đối phó người thường chẳng phải chỉ nhấc ngón tay.
Không trả tiền thì ngay cả cửa cũng không ra được!
Không sợ gặp tiệm chém đẹp, chỉ sợ gặp phải cao nhân mở tiệm chém đẹp!
---
Thẩm Hựu ngồi trên quầy, cười rạng rỡ nhìn thỏi vàng vừa vào tay, lập tức đổi từ hệ thống sang tiền mặt.
Cô còn tưởng hôm nay không làm ăn được gì, vốn chỉ định đuổi người cho nhanh, ai ngờ đối phương đùng một cái rút ra cả thỏi vàng ném lên bàn.
Ừm, kiếm tiền khiến người ta vui vẻ.
---
Hai ngày sau, sân viện đã được cải tạo gần xong.
Rải đá vụn, lát đá thanh làm cảnh, trồng cỏ và cây phong Nhật lá xẻ. Bên cạnh còn đặt thêm đèn đá cổ trang dùng năng lượng mặt trời.
Mái hiên treo xích nước mưa, phía dưới để chum gốm trồng sen nuôi cá chép Nhật. Thẩm Hựu còn đặt online một bộ đình nghỉ chân lắp ráp, bên trong kê sẵn bàn trà gỗ du.
Góc vườn còn có hoa mai đỏ và hải đường, đều là loại cô thích.
Một phần là để bản thân sống thoải mái, phần nữa là vì muốn trụ vững ở con phố đồ cổ này, bộ mặt tiệm vẫn phải ra gì đấy.
Bên trong vườn của Hưng Mậu Viên, những cửa sổ hoa văn khắc nhìn qua thì tầm thường, nhưng thật ra đều là đồ cổ. Một miếng gỗ khắc nhỏ thôi mà giá tới mấy vạn.
Thẩm Hựu thì khác. Cô mua cửa sổ hoa văn hiện đại, tự tay mặc cả trên mạng cả buổi mới chốt giá 800 đồng.
Cánh cửa lớn vốn đã mang khí chất cổ kính, cô chẳng buồn thay. Sợ thay rồi khách cũ không nhận ra.
Tự mình cắt đường kiếm tiền? Đừng mơ!
Bây giờ sân viện trong tiệm đã thay da đổi thịt, mà thi công lại chẳng đóng cửa, nên mấy người hàng xóm qua lại đều liếc nhìn nhiều hơn hẳn.
“Cái sân nhà cháu làm đẹp thế này, chắc tốn bộn tiền nhỉ?”
Thẩm Hựu cười đáp: “Cũng tạm thôi ạ, nhiều thứ cháu đặt online cả. Mấy cây hoa kia là tranh được trong livestream, 16 tệ 9 được hai chậu, lại còn miễn phí ship nữa.”
Phần lớn hàng xóm đều rất thân thiện, chỉ đứng ngoài cổng ngó vào, hỏi xin link mua cây thì Thẩm Hựu cũng vui vẻ chia sẻ, còn tận tình dạy mấy ông bác về hưu cách săn hoa giảm giá.
Chỉ có điều, luôn có vài người không biết giữ giới hạn.
Có bà dẫn theo một bé trai, vừa nhìn vừa tự nhiên bước thẳng vào trong sân. Hai bà cháu chìa tay định hái mấy đóa hoa mà Thẩm Hựu vừa mới trồng sáng nay, còn nói:
“Lấy một bông thôi mà, chị chắc không để bụng đâu nhỉ.”
Tất nhiên là để bụng rồi! Dân chơi hoa không ai chịu nổi mấy trò này!
Thẩm Hựu vẫn giữ nụ cười tươi như hoa, lấy ra một tấm bảng:
100 tệ một bông.
Đối phương lập tức xách theo đứa trẻ, vừa lầm bầm chửi vừa lôi nhau ra khỏi cổng.
“Em gái à, người ta hay bảo làm nhà hay sửa tiệm toàn bị chém mà chẳng biết. Cháu trai chị cũng rành mấy chuyện này, hay để nó giúp em xem qua đi, vừa hay hôm nay nó cũng có mặt ở đây.”
Chị gái họ Thôi vừa nói vừa chẳng đợi Thẩm Hựu đồng ý, đã quay đầu đứng ngay trước cửa gọi toáng cháu mình lại.