Cho đến lúc này, hắn mới bằng lòng chấp nhận suy đoán không tốt trong lòng: nàng thực sự đã đi rồi, nhân lúc hắn chữa thương mà bỏ rơi hắn.
Sương đen từ trời rơi xuống, văng vào trong viện.
Trọng Chúc thần sắc âm trầm từ trong sương đen bước ra, hung hăng đá một chân vào cây cột hành lang nhà chính.
Cả ngôi nhà đều rung lên ba lần trong cơn giận dữ của hắn, bụi tích trên xà nhà ào ào rơi xuống.
Tại sao?! Mặc dù ban đầu là hắn uy hiếp nàng ở lại đây để ủ Ngũ Độc tửu cho hắn, nhưng hắn cho rằng suốt thời gian qua, mối quan hệ của họ đã cải thiện rất nhiều. Làm sao nàng có thể vừa cười với hắn chân thành như vậy, quay lưng lại bỏ hắn mà đi?
Chẳng lẽ tất cả những gì nàng làm, đều chỉ là để hắn thả lỏng cảnh giác?
Trọng Chúc ngồi trên ngưỡng cửa, nhìn ánh nắng biến mất ở chân trời, ủy khuất, phẫn nộ, bất an, đủ loại cảm xúc đan xen trong lòng, gần như muốn làm nát trái tim hắn. Hắn mơ hồ nghe thấy một tiếng đồ sứ vỡ vụn lay động, trong lòng dâng lên nỗi đau tinh tế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT