Thấy bốn chữ "thấy việc nghĩa hăng hái làm" bị Triệu Hàng nói ra đầy vẻ khinh miệt, rõ ràng là hắn khinh bỉ cái kiểu anh hùng tự cho là đúng này, thậm chí liên lụy tới cả Thẩm Du, cũng chẳng thèm coi trọng.
Khuôn mặt đạm mạc của Thẩm Cẩn chợt lạnh đi. vốn không để bụng những lời giễu cợt đầy châm chọc của Triệu Hàng, nhưng nếu đã liên quan đến người nhà, vậy thì không thể bỏ qua dễ dàng.
Nụ cười mỉa mai của Triệu Hàng ẩn chứa ý dò xét. Chẳng ngoài dự đoán, hẳn là Thẩm Trường Canh đã đến nói chuyện với đám người gia trưởng vào đêm qua, dẫn đến tiểu hài tử bị cảnh cáo phải đến chứng thực, rốt cuộc ai có thể trêu chọc, ai không thể trêu chọc.
"Cậu cười cái gì?" Triệu Hàng thấy Thẩm Cẩn nhíu mày kiêu ngạo, trong lòng không khỏi bồn chồn. Nếu thân phận của Thẩm Cẩn cũng không tầm thường, đối với cậu ta mà nói, đây quả thật là một chuyện phiền toái.
"Cười cái đầu nhà mi!" Chẳng đợi Thẩm Cẩn trả lời, Thẩm Du đã từ hành lang ló ra, hùng hổ chắn trước người em trai, trên khuôn mặt vốn dĩ luôn lạc quan dào dạt giờ đây lại mang theo sự phẫn nộ.
Triệu Hàng cũng chỉ mới mười ba tuổi, trong đầu toàn là chuyện ỷ thế h·iếp người, chẳng hiểu loại cặn bã xã hội này tồn tại có ý nghĩa gì.
"Thế nào? Sợ Tiểu Cẩn cười khó coi, hay là để tôi cười cho cậu xem?" Thẩm Du tức giận đến cực điểm, ngược lại bật cười. Nhìn sắc mặt ác liệt của Triệu Hàng, đây là lần đầu tiên cậu không kiểm soát được tính tình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play