;Tiếng cười nhạo của Thẩm Tinh Thước không hề che giấu, Thẩm Du tức giận đến mức thẳng cả cổ, hùng hổ bưng bát đến trước mặt, thề sẽ múc cho Trình Quân đầy ắp một bát.
Chỉ đến khi canh sắp tràn ra, Thẩm Du mới miễn cưỡng dừng động tác trong tay, chuyên tâm bưng đến trước mặt Trình Quân.
“Cảm... cảm ơn.” Trình Quân thấy Thẩm Du hận không thể cho bát thêm lỗ thủng, hít một hơi, cảm nhận được áp lực khi ăn cơm của mình.
Trình Cẩn thấy ánh mắt của Thẩm Du chuyển sang mình, theo bản năng dùng tay che bát, đối mặt với vẻ mặt hơi thất vọng của Thẩm Du giải thích: “Em sẽ tự gắp món mình thích.”
Nói rồi, Trình Cẩn còn không quên duỗi dài cánh tay, tự mình chứng minh cho Thẩm Du thấy mình có thể với tới thức ăn.
“Thôi được rồi.” Tiếc nuối đặt thìa lại vào bát, đôi mắt to của Thẩm Du lấp lánh đảo quanh, rồi lại chuyển sang chén của anh cả.
Tự giác không muốn làm em trai buồn, Thẩm Tự Bạch chủ động đưa bát qua, sau đó nhận về một bát đầy ắp thịt cà chua trượt đến nỗi tràn ra ngoài.
Đối diện với vẻ mặt khích lệ của Thẩm Du, Thẩm Tự Bạch lặng lẽ nuốt lời muốn nói vào bụng, trái lương tâm khen ngợi: “Tiểu Du giỏi quá.”
Được khẳng định, Thẩm Du tràn đầy nhiệt tình. Là một đứa trẻ đáng thương lớn lên bằng cách ăn cơm trăm nhà, Thẩm Du từ trước đến nay luôn ăn bao nhiêu người khác gắp cho bấy nhiêu, dù không no cũng ngại xin thêm.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play