Tiếng kêu đầy nhịp điệu phối với biểu cảm kiêu ngạo, Thẩm Du vừa định tiếp tục khoe khoang, liền thống khổ "Ngao" một tiếng, ôm cẳng chân mà chạy loạn khắp nơi.
“Chậm một chút, ngồi xuống đây.”
Trình Quân thấy Thẩm Du, giây trước còn hăng hái ngẩng cao đầu, giây sau đã như ruồi không đầu chạy loạn, vội vàng xê dịch về phía mép giường. Không cẩn thận kéo phải chân, hắn cũng chỉ khẽ nhíu mày.
“Anh...” Trình Cẩn nhìn anh trai nhà mình thuần thục chăm sóc người khác, cắn môi không nói, không muốn phá hỏng hình tượng của mình trong lòng anh trai.
Cơn đau trong chốc lát qua đi, Thẩm Du ngượng ngùng ngồi ở mép giường, thấy Trình Quân hận không thể nhường cả giường cho mình, đầu lắc như trống bỏi: “Anh không sao, thật sự không sao.”
[Ngao ~ Đứa em này sao lại ngoan thế, cậu thật đau lòng.]
Lời lẩm bẩm của Thẩm Du cũng không khiến sắc mặt Trình Cẩn tốt hơn. Trái lại, mỗi lần thiếu niên này mở miệng đều có thể hấp dẫn ánh mắt anh trai, điều này khiến lòng Trình Cẩn chua xót không thể kìm nén.
Bác sĩ gia đình tùy gọi tùy đến, sau khi xác định vết thương của Trình Quân không bị nặng thêm, ông nghiêm túc dặn dò những điều cần chú ý, đặc biệt nhấn mạnh không được cử động lung tung.
Thẩm Du nghe vậy, đầu rũ thấp tịt, đứng nép vào góc tường không dám nói lời nào, càng thêm hổ thẹn khó xử khi đối diện với ánh mắt đảo qua của Trình Cẩn.
Bác sĩ vội vàng đến rồi vội vàng đi, rất nhanh trong phòng chỉ còn lại ba người. Thẩm Du thấy Trình Quân mệt mỏi ngáp một cái, khóe mắt ứa nước, liền thức thời rời khỏi phòng.
Ánh mặt trời trong phòng vừa vặn, trước khi đi Thẩm Du nhìn thấy Trình Cẩn yên lặng kéo chăn cho hắn, sau đó kéo rèm cửa, căn phòng chìm vào một mảnh tối tăm.
Dường như không muốn lang thang trong môi trường xa lạ, cho đến khi Thẩm Trường Canh và Lâm Du Tĩnh về đến nhà, anh em nhà họ Trình cũng không rời khỏi phòng, chỉ im lặng ở trong phòng khách.
Lâm Du Tĩnh nghe nói đã tìm thấy đứa trẻ, hận không thể vừa vào cửa liền ôm đứa trẻ khóc một trận. Nào ngờ chồng và con trai cùng nhau khuyên nhủ, trước khi có kết quả giám định thì không nên lộ ra.
Thấy mọi người đang bàn bạc xem ai sẽ đi gọi ăn cơm, Thẩm Du chống cằm trên ghế sô pha, nghĩ đến vẻ mặt thờ ơ của Trình Cẩn trước khi mình rời đi, không khỏi có chút buồn bã.
Bản thân quá sơ ý, suýt nữa khiến Trình Quân lại bị thương, ngay cả Trình Cẩn tính tình tốt cũng không muốn để ý đến mình.
Thẩm Tinh Thước nhìn đứa em trai ủ rũ bên trái, nhìn cha mẹ đang kích động bên phải, bất đắc dĩ thở dài, đi đến phòng chuẩn bị gõ cửa.
Giây tiếp theo, cửa phòng từ bên trong mở ra. Trình Cẩn đứng ở cửa đối mặt với Thẩm Tinh Thước đang giơ tay, đồng tử nhìn rõ vạn vật khiến anh hai Thẩm không khỏi run rẩy.
Trình Cẩn rất nhanh chớp chớp mắt, khôi phục ánh mắt đơn thuần hiền lành. Ở hẻm nhà họ Trình, bọn họ đã quen dựng thẳng tai lên, bất kỳ tiếng động nhỏ nào xung quanh cũng đều rõ như lòng bàn tay.
“Ăn cơm.” Thẩm Tinh Thước tuy không quen trong nhà có nhiều người, nhưng nhìn thiếu niên gầy gò trước mặt, dáng vẻ chẳng khác Thẩm Du ốm yếu là bao, giọng nói không khỏi dịu đi.
“Để anh ôm...”
“Nơi này có ghế điện.” Lời nói của Thẩm Tinh Thước bị Thẩm Du giành mất. Thiếu niên đẩy chiếc ghế điện tìm được từ trong phòng ra, nhìn quanh nhưng không dám đối diện với Trình Cẩn.
“Được rồi, Tiểu Cẩn.” Trình Quân mơ mơ màng màng tỉnh lại, liền nhìn thấy bóng dáng quật cường của em trai mình, khóe miệng không tự giác cong lên.
Đột nhiên phát hiện hôm nay mình cười quá nhiều lần, Trình Quân cẩn thận ngồi thẳng người, “ mọi người vào đi.”
Thẩm Tinh Thước lúc này mới bừng tỉnh, mình thế mà lại bị một thiếu niên nhỏ tuổi dọa cho cứng người.
Lắc lắc cơ thể hơi cứng đờ, Thẩm Tinh Thước bước vào phòng, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Trình Cẩn, bế Trình Quân lên.
“Em với Tiểu Du dáng người tương tự, ghế này vừa vặn tốt.” Tuy là tùy tiện, Thẩm Tinh Thước cũng tránh nói "xe lăn", cẩn thận đặt Trình Quân vào ghế điện xong, liền đẩy người rời đi.
Trong phòng, Thẩm Du và Trình Cẩn nhìn nhau. Thẩm Du thấy em trai không nói lời nào, ngón tay bên cạnh người không khỏi cào cào đường may quần, thân thể cũng không tự giác lắc lư qua lại.
“Đi thôi.” Trình Cẩn ngược lại rất trấn tĩnh, thậm chí còn ra vẻ chủ nhà nhắc nhở Thẩm Du đang ngơ ngác, “Cẩn thận bị thương.”
Hai anh em một trước một sau đi vào bàn ăn. Trình Quân tuy ngượng ngùng khi đối mặt với nhiều người như vậy, vẫn cố gắng giữ vẻ trấn tĩnh nói lời cảm ơn.
Trình Cẩn đỡ Thẩm Du ngồi xuống, sau đó đi đến bên cạnh ca caanh trai mình, ra vẻ một bộ "anh trai bảo bối" nghe lời răm rắp.
“Tiểu Cẩn và Tiểu Quân đều thật yên tĩnh nha.” Lâm Du Tĩnh trìu mến nhìn hai anh em, cố gắng kìm nén tâm trạng kích động.
Là một người mẹ, nàng có một loại trực giác kiên định và tự tin rằng hai đứa nhỏ trước mặt chính là con của nàng, là những đứa con mà nàng đã mang thai mười tháng và sinh ra.
“Yên tĩnh” Trình Cẩn cúi đầu, lặng lẽ chen sát vào bên cạnh anh trai, cho mọi người thấy thế nào là "em trai bảo bối" của anh.
“Ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội rồi.” Bị Thẩm Trường Canh nắm lấy tay, Lâm Du Tĩnh thu lại tâm trạng kích động, nhưng vẫn không kiểm soát được mà liếc nhìn hai anh em.
Trình Quân có chút câu nệ, lặng lẽ gắp thức ăn trước mặt. Nhìn những người khác đang sốt ruột nhưng không dám động thủ, sợ làm cho bọn trẻ hoảng sợ.
Thẩm Du đang cúi đầu gặm chân gà theo bản năng ngẩng lên, liếc mắt một cái đối diện với ánh mắt nóng bỏng của ba mẹ. Quay đầu nhìn hai anh em đang câu nệ, mang trọng trách trong lòng, cậu nắm chặt nắm tay.
“Cái sườn này ngon nè.” Nhớ đến lần trước bị ghét bỏ, Thẩm Du đặc biệt dùng đũa khắc gắp một miếng sườn, chậm rãi đưa về phía Trình Quân.
“Không cần gắp cho anh, em tự ăn đi.” Thẩm Tinh Thước đương nhiên duỗi bát ra nhận lấy miếng sườn. Đang định ngẩng đầu vui vẻ mà khoe khoang, thì phát hiện ánh mắt trên bàn cơm đều đổ dồn vào mình.
Thẩm Du trợn mắt há hốc mồm nhìn anh hai Thẩm không biết xấu hổ, phát ra nghi vấn từ tận linh hồn: “ anh hai nhà mình hẳn là có tiền mua kính mắt đi!”
“Không phải ăn miếng sườn cho anh sao?” Thẩm Tinh Thước phản ứng chậm chạp khó hiểu, lẩm bẩm oán trách xong, còn không quên gắp lại cho Thẩm Du một miếng.
“Đây là gừng!” Thẩm Du tức giận gắp miếng gừng to trong bát lên, thở phì phò ném vào đĩa xương.
“Xong rồi...” Thẩm Tinh Thước mở to mắt nhìn miếng gừng giống xương sườn đến tám phần, hoài nghi nhân sinh mà lắc đầu: “Hắn thật mù rồi!”
Trình Quân nhìn hai anh em ồn ào náo nhiệt, khóe miệng đã cong cả ngày không nhịn được bật cười thành tiếng. Dáng vẻ nheo mắt cười ấy khiến ngay cả Thẩm Tự Bạch cũng không khỏi kinh ngạc.
Khi thiếu niên cười, y hệt Lâm Du Tĩnh, ngay cả lúm đồng tiền cũng hoàn hảo tương ứng, như thể được khắc sâu vào xương cốt.
Cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của người nhà họ Thẩm, Trình Quân thẹn thùng lắc đầu xin lỗi: “Ngại quá, tôi...”
“Tiểu Quân cười lên thật đẹp!” Thẩm Du bỏ qua anh hai đang nội tâm rưng rức, quay đầu mắt mong mỏi nhìn Trình Quân: “Anh gắp cho em món ngon này.”
Không biết có phải quá kích động hay không, Thẩm Du trừng mắt nhìn miếng thịt cà chua trượt, gắp đến ba lần đều trượt khỏi đũa.
“hiếm lạ.” Thẩm Tinh Thước xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, nhìn Thẩm Du đang thù hận sâu sắc mà cười nhạo: “Con heo này còn sống, muốn mọc chân dài chạy sao!”