Ánh sáng dần tiến lại gần, tạo thành một làn quang ảnh uốn lượn giữa không trung.
Trên người đội cấm vệ quân mặc giáp sắt trong hoàng cung, ánh sáng phản chiếu lóe lên một thứ ánh sáng sắc lạnh khiến người ta khiếp sợ, ánh sáng đó bao phủ toàn bộ phủ Quốc sư trong một vùng sáng mờ mịt.
Giữa chiếc xe ngự giá, một người từ từ bước xuống.
Đó là một thiếu niên khí khái hiên ngang, phong thái rồng bay phượng múa. Áo choàng màu đen quyện cùng bóng đêm, khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo và xa cách.
Chính là Lam Đế, Lý Thịnh Phong.
Thẩm Chiết Chi lại không còn xa lạ gì với người này.
Chính y từng tận mắt nhìn thiếu niên ấy từ một cậu bé nhỏ nhắn lớn lên, từng dạy hắn nhận mặt chữ, đọc sách, từng một tay dìu dắt hắn bước lên ngôi vị đế vương.
Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Chiết Chi, ánh mắt của Lý Thịnh Phong chợt lóe lên, ban đầu như muốn theo phản xạ mà tránh đi, nhưng rồi nhận ra bản thân đang né tránh, hắn liền trấn định, trực diện nhìn lại Thẩm Chiết Chi.
“Xin hỏi bệ hạ, đêm khuya tới đây là có chuyện gì quan trọng?”
Giọng nói của Thẩm Chiết Chi trong trẻo nhưng lạnh lùng, như làn gió đêm, dội thẳng lên mặt Lý Thịnh Phong.
Lý Thịnh Phong chưa từng nghe Thẩm Chiết Chi nói chuyện với mình bằng giọng điệu như thế.
Thẩm Chiết Chi trước nay luôn mỉm cười với hắn, giọng nói dịu dàng, đôi mắt tràn đầy chỉ phản chiếu mỗi mình hắn.
Ánh mắt của Lý Thịnh Phong nặng nề: “Thẩm Chiết Chi, ngươi giả mạo Quốc sư, giấu giếm trẫm suốt chín năm trời, đó là tội khi quân.”
Thẩm Chiết Chi đưa tay ra ngoài cửa sổ, cảm nhận làn gió lạnh lùa qua đầu ngón tay, rồi nói: “Hoàng thượng cớ gì lại cho rằng ta không phải là Quốc sư?”
Nói một cách công bằng, lời Lý Thịnh Phong không hoàn toàn sai.
Quả thực y là giả mạo. Quốc sư đã ch.ết từ chín năm trước, vì để hành sự tiện lợi, y liền mượn danh Quốc sư để tiếp tục.
Nhưng đến miệng Lý Thịnh Phong thì thành “khi quân”, tội danh đã có thể định đoạt số phận.
“Quốc sư đã bị hủy dung trong trận hỏa hoạn hơn mười năm trước, nếu muốn chứng minh thân phận, vậy thì gỡ mặt nạ xuống cho trẫm nhìn một cái.”
Một bên, các cấm vệ quân và thị vệ liếc nhìn về phía này một cách không dấu vết.
Họ cũng tò mò, thật sự Quốc sư trông như thế nào.
Có tin đồn nói rằng Quốc sư xấu xí vô cùng, tính cách âm hiểm tàn nhẫn. Nhưng cũng có cung nữ lén truyền rằng Quốc sư dung mạo thanh tú tuyệt trần, khiến người ta vừa nhìn đã quên cả trần thế.
Nhưng dung mạo thật sự của y, đến nay vẫn chưa ai có thể miêu tả chính xác.
“Để Hoàng thượng nhìn một cái ư ?” Thẩm Chiết Chi khẽ cười “Vậy thì thôi vậy.”
Hàm ý là không đồng ý, không vui.
Đám thị vệ không khỏi hít một hơi lạnh, thầm nghĩ quả không hổ danh là Quốc sư, dám vô lễ với Hoàng thượng như vậy.
Lý Thịnh Phong không đáp, thái giám nhận được ánh mắt ra hiệu liền bước lên, giọng the thé hét lớn: “Khi quân là tội ch.ết, sẽ liên lụy tới cả cửu tộc ! Thẩm Chiết Chi, ngươi có nhận tội hay không?”
Thẩm Chiết Chi khẽ thở dài một hơi, mỉm cười: “Nhận tội.”
Không nhận thì sao chứ ?
Giọng nói không lớn, nhưng dứt khoát và rõ ràng.
Lý Thịnh Phong ngẩng đầu nhìn người đang dựa vào lan can gác mái, khẽ cười, trong mắt dần dần hiện lên tia đỏ.
Người đó là kẻ thân cận nhất với hắn, và cũng là người khiến hắn sợ hãi nhất.
Hắn sợ Thẩm Chiết Chi. Khi hưởng thụ sự tốt lành từ y, trong lòng hắn cũng canh cánh nỗi sợ với lớp mặt nạ lạnh lẽo băng giá kia.
Dường như xuyên qua lớp mặt nạ đó, hắn vẫn thấy được vết máu loang lổ và ánh lửa rợp trời.
Mỗi khi mộng mị trong đêm khuya, lớp mặt nạ đó lại như hóa thành cơn ác mộng đè nặng Lý Thịnh Phong trong suốt gần mười năm trời.
Hắn đã nhẫn nhịn Thẩm Chiết Chi suốt bấy lâu.
Hắn muốn tận mắt thấy cơn ác mộng đó biến mất.
“Hãy dùng phủ Quốc sư này để tế linh hồn Quốc sư quá cố. Người đâu, đốt!”
Thị vệ châm đuốc, thái giám nhận được ánh mắt ra hiệu từ Lý Thịnh Phong, liền hô lớn.
Ngọn lửa bốc cao tận trời.
Lửa càng cháy càng mạnh, càng lúc càng chói mắt.
Lý Thịnh Phong nhìn ánh lửa ngút trời, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, như có thứ gì đó sắp trào lên nhưng lại bị một bức tường vô hình chặn lại.
“Hoàng thượng chẳng hay có phải bị cảm lạnh? Xin ngài hãy…”
Thái giám vừa định nói, thấy gân xanh trên thái dương Lý Thịnh Phong giật lên từng hồi, hắn giật mình hoảng hốt, vừa mở miệng đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Lý Thịnh Phong làm cho câm lặng.
“Không sao.”
Chịu đựng cơn đau đang dâng lên, Lý Thịnh Phong nhìn về phía Thẩm Chiết Chi đang đứng trên gác mái.
Ngọn lửa đã lan tới chân gác, nhưng Thẩm Chiết Chi hoàn toàn không có ý định chạy trốn. Y không còn tựa người trên bệ cửa sổ nữa, mà đứng tựa lưng vào khung cửa sổ, dáng vẻ vẫn thong dong và bình thản như cũ.
【Ngươi bị điên à, sao còn chưa chạy! Lửa mà lan lên nữa thì chạy không kịp đâu!】
"Lý Thịnh Phong cẩn trọng lắm, nếu bây giờ ta bỏ chạy thì thật sự sẽ không thoát được."
Nhìn thấy Thẩm Chiết Chi có ý định riêng của mình, hệ thống trong đầu y hiện lên một loạt ký tự nhiễu loạn, rồi... rớt mạng.
Thẩm Chiết Chi lúc này đã cảm nhận rõ rệt hơi nóng và ánh sáng rực cháy.
Gác mái vốn tao nhã lịch sự giờ đã biến thành một biển lửa.
Những căn nhà xung quanh phủ Quốc sư sớm đã bị giải tán, ánh lửa bùng lên từ đây hòa lẫn vào ánh đèn nơi xa, thoạt nhìn không khác biệt là bao.
Cấm quân vẫn canh phòng nghiêm ngặt xung quanh, nhưng tuyệt nhiên không thấy ai chạy thoát ra được.
Người kia... hẳn là đã ch.ết.
Lý Thịnh Phong khẽ thở phào một hơi, nhưng lại cảm thấy có thứ gì đó âm thầm đè nặng trong lòng, khiến hắn như không thể hít thở nổi.
Tận mắt chứng kiến cơn ác mộng bị thiêu rụi, vậy mà cảm giác trong lòng không nhẹ nhõm như hắn từng tưởng, trái lại, một nỗi đè nén lại càng thêm sâu.
Lý Thịnh Phong xoay người bước lên xe ngựa, sắc mặt lạnh như băng: “Hồi cung.”
Dù là thế thì đã sao ?
Hắn, tuyệt đối không hối hận.